Chương 273 - THỦ PHẠM

3.8K 180 4
                                    

  Từ nhà Quách Thành Vũ đi ra, Trì Sính lái xe đưa Ngô Sở Úy cùng về nhà ba mẹ.

Sau khi lên xe Ngô Sở Úy liền không nói một câu nào, ánh mắt thờ ơ lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, người vừa rồi cùng mọi người nói đùa vui vẻ với Ngô Sở Úy bây giờ như hai người khác nhau.

"Làm sao vậy?" Trì Sính vừa lái xe vừa hỏi." Không muốn gặp ba mẹ tôi?"

Ngô Sở Úy không lên tiếng.

Một tay Trì Sính khống chế vô-lăng, một tay khác đưa đến trên trán của Ngô Sở Úy xoa xoa rồi đưa xuống má nhéo nhẹ một cái vỗ về hỏi,"Ngủ lâu quá, thân thể khó chịu hả?"

Ngô Sở Úy vẫn cứ im lặng không nói gì.

"Vì tối qua được thao quá ác liệt?"

Ngô Sở Úy hất tay của Trì Sính ra, sắc mặt càng thêm khó chịu u ám.

Đoạn đường trước mặt mới được tu sửa lại, Trì Sính vì hết sức tập trung lái xe, lại không tiếp tục mở miệng. Ngô Sở Úy một mình xị mặt, lặng lẽ ngồi không nhúc nhích một hồi lâu.

Đến khi ô tô lái vào khu dân cư, đường đi trở nên yên tĩnh, Ngô Sở Úy mới yếu ớt nói ra hai chữ.

"Chồng cũ......"

Thần sắc Trì Sính cứng ngắc, hai mắt bình tĩnh nhìn về 'đồng chí' Đại Bảo đang tỏ vẻ 'tính sổ', trầm giọng nói,"Nói đùa mà cậu cũng để bụng hả?"

"Có người nào đùa như anh không?" Ngô Sở Úy cũng dựng thẳng lông mày tức giận.

Trì Sính im lặng một lúc, đem xe dừng sát ở ven đường.

Sau đó, cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy gáy Ngô Sở Úy, một tay kéo lại, hung hăng cắn lên gáy cậu một cái, giọng làm bộ giận nói, "Không được hẹp hòi với tôi."

Ngô Sở Úy dùng sức giãy giụa dưới tay Trì Sính, trong giọng nói lộ ra giận dữ.

"Tôi hẹp hòi lúc nào? Chỉ là không thích nghe!"

Trì Sính phát một cái lên mông Ngô Sở Úy, nói,"Mới vừa rồi là ai nói? Không thể giống như Uông Thạc, vẫn muốn cùng tôi tốt đẹp nhiều năm......."

Ngô Sở Úy dùng sức gỡ tay của Trì Sính ở cổ tay cậu ra, tránh khỏi áp chế của anh, sau đó ngửa người ra, đối diện với Trì Sính, ánh mắt bén nhọn bình tĩnh nhìn anh ta.

"Cứ cho là tôi giống như Uông Thạc thì làm sao? Anh chịu sáu năm không gặp tôi hay sao?"

Một câu nói đâm thẳng vào tim Trì Sính, đừng nói là sáu năm, sáu ngày anh còn chịu không nổi.

Ngô Sở Úy thấy Trì Sính không lên tiếng, nắm đấm đập bốp bốp vào đũng quần Trì Sính liệt tục tra tấn.

Trì Sính vội vã ngăn cản hành động ' Tự chui đầu vào rọ' của Ngô Sở Úy, khóe miệng ngầm cười cười,"Cậu mà đánh hỏng nó sau này lấy gì hầu hạ cậu.?" Đổi chỗ đánh khác."

Ngô Sở Úy liền nâng tay lên, ý bảo Trì Sính đưa mặt qua, rồi lia N cái tát. Tiếp đó cắn một cái, hai 'móng vuốt' kéo cái mỏ của Trì Sính hung hăng kéo ra hai bên hành hạ.

Trì Sính tùy Ngô Sở Úy náo loạn một trận, mới đem cổ tay của cậu chặn lại, khẽ cắn đầu ngón tay của Ngô Sở Úy nói,"Nếu cậu không muốn nghe, lần sau không nói nữa."

Tức giận trong lòng Ngô Sở Úy trong nháy mắt tan thành mây khói, có thể nói ngay từ đầu đã không thật sự tức giận. Chỉ là sau khi xảy ra chuyện của Trì Sính, đây là lần thứ hai đến nhà anh ta, trong lòng cảm thấy bất an, mới tìm lấy một lý do để rời đi sự chú ý.

"Anh nói...... Tôi đến nhà anh, ba mẹ anh có thể đem tôi đuổi ra ngoài hay không?"

Trì Sính nói,"Bọn họ có lý do gì đuổi cậu?"

Ngô Sở Úy trước khi đi cũng từng nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an. Trì Sính vừa nói như vậy, trong lòng Ngô Sở Úy lập tức liền kiên định.

...............

"Cái gì? Là mày đem em trai mày tố cáo hay sao?"

Chung Văn Ngọc đang ở trong phòng dọn dẹp, chợt nghe tiếng Trì Viễn Đoan gầm lên một trận.

"Mày điên hay là ngu vậy? Tự nhiên lại đi tố cáo em trai mày hả? ! Mày có biết việc này ảnh hưởng tồi tệ đến nó và chúng ta bao nhiêu hay không? Đây là mày muốn tao tức chết hả!"

Chung Văn Ngọc bước chân nhanh chạy đến trước mặt Trì Viễn Đoan, nhẹ giọng hỏi."Làm sao vậy?"

Trì Viễn Đoan phất phất tay, ý bảo tạm thời Chung Văn Ngọc đừng nói gì.

Trì Giai Lệ ở đầu máy bên kia hời hợt nói,"Không phải là ba chỉ cho con chiêu này hay sao?"

"Lúc nào tao chỉ cho mày đem Trì Sính đưa vào tù hả?"

"Điều thứ ba, ba viết như vậy mà, nói Ngô Sở Úy keo kiệt. Con mới dựa theo ý của ba làm việc, tố cáo Trì Sính, để cho nó tạm thời vào trại một thời gian. Nếu Ngô Sở Úy keo kiệt, khẳng định cậu ta không muốn cầm tiền cứu Trì Sính, hơn nữa công ty cậu ta bị liên lụy, nhất định cậu ta sẽ cầm tiền mà chạy."

Trì Viễn Đoan ngay lập tức ho hắng rồi thở gấp, không thể nói ra được câu nào nữa.

Trì Giai Lệ yên lặng một lát, thăm dò hỏi,"Chẳng lẽ cậu ta không chạy trốn? Cậu ta thật sự vì Trì Sính mà bỏ tiền? Ai u....... Con nói ba à! Sao ba viết không một cái nào chuẩn vậy? Cái này cũng đừng đổ sang người con!"

"Mày cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn sao?" Trì Viễn Đoan giận dữ hỏi.

Trì Giai Lệ cây ngay không sợ chết đứng trả lời,"Làm gì có chiêu nào hay như chiêu này ạ, không phải bỗng chốc đem toàn bộ tiền của cậu ta móc sạch hả?"

Khuôn mặt Trì Viễn Đoan tím đen, "Mày coi luật pháp quốc gia làm trò đùa hay sao?"

"Pháp luật Trung Quốc không phải là trò đùa hay sao?" Trì Giai Lệ cố ý trêu chọc.

Trì Viễn Đoan đưa tay vịn ghế salon chậm rãi ngồi xuống, trái tim tan nát.

[ Đam mỹ ] Nghịch tập Quyển 2Where stories live. Discover now