Chương 5

8.2K 400 38
                                    

Thư ký là người nghiêm túc và tích cực trong công việc. Sau khi dò được số điện thoại Dương Phàm thì hào hứng gọi đến báo tin cho cậu, cơ mà sự nhiệt tình đã bị dập tắt

"Tôi... Nghĩ là tôi không muốn nhận, cảm ơn chị".

Sau khi nghe tiếng tút rút tút thì hắc tuyến trên trán cô dần xuất hiện. Dù đã tự vạch ra hai phương án nhưng cô không ngờ Dương Phàm lại chọn phương án thứ hai: không chấp nhận. Đối phương án này, thư ký phải vận động một chút rồi. Té đi xin Phong Đình để mình ra ngoài rồi tự tin dẫm đôi giày cao gót lên mặt sàn, rời khỏi công ty.

Loanh quanh trong khu trung tâm để tìm cho ra được tiệm bánh, cô đẩy cửa bước vào.

"Hoan nghênh quý khách!", cô bé đứng trông quầy hàng híp mắt cười niềm nở. Thư ký nhìn một vòng quanh quán rồi tiến đến gọi món ăn, những chiếc bánh tươi ngon đặt trong tủ kính, cẩn thận,  ngon mắt khiến cô không kìm nổi vươn tay chọn hết cái này đến cái khác. Nào là Lava matcha, caramen, cookies chocolate... Khụ lạc đề, cô sau khi gọi món ăn đã hỏi thăm về cậu trai tên Dương Phàm.

"Chị muốn gặp Phàm ca ca? Chờ em chút nha", cô bé sau khi đặt khay nhỏ lên bàn thì xoay người vào gian phòng trong.

Thư ký nhàn nhãn ăn bánh, thưởng trà đợi Dương Phàm đi ra. Cậu trai với tầm vóc bình thường, nhan sắc bình thường ngồi đối diện cô.

"Cậu là Dương Phàm?", thư ký hỏi.

"Ừm là tôi, chị là...?", Dương Phàm khó hiểu hỏi.

"Tôi là người gọi chúc mừng cậu được chọn vào công ty với sự mong chờ hào hứng nhưng lại bị cậu thẳng thắng từ chối", thư ký cười cười đáp.

"A... Vì tôi nghĩ không cần nữa... Nếu trước đây không nhận sao bây giờ lại lục hồ sơ cũ của tôi ra để nhận?", Dương Phàm chống cằm, chăm chăm nhìn thư ký.

Thư ký vẫn giữ nụ cười trên môi, không đảo mắt mà ứng trả "vì cậu vốn thích hợp nhưng lại bị chơi xấu nên ngày ấy đã bị loại mà thần không biết quỷ không hay~".

"Hiện tại mới phát hiện ra? Cũng lâu quá rồi...", Dương Phàm tròn mắt cực, kì ngạc nhiên. Cậu cũng chưa từng nghĩ mình bị hãm hại... Tận mấy năm.

"Cho đến hôm qua giám đốc kiểm tra hồ sơ~ ngài ấy cực kì tức giận và bắt tôi  phải liên lạc ngay với cậu!", thư ký đau khổ ghim mạnh cái bánh khiến Dương Phàm giật thót.

"Nhưng mà tôi..."

"Ngài ấy lấy tiền lương, nguồn sống, công việc ra để đe dọa một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối như tôi ấy... Tôi... Tôi phải nuôi mẹ già, con trai nhỏ mồ côi cha... Cậu nhận công việc này đi... Tôi thực sự cần cậu mà...", thư ký vô cùng đau lòng nắm chặt lấy tay cậu, khoé mắt cô ươn ướt đến đáng thương.

Lần đầu tiên dưới tình huống tiến thoái lưỡng nan mà Dương Phàm phải ngơ ngác gật đầu. Sau khi thư ký để lại cho cậu lịch làm việc và vui vẻ rời đi thì cậu vẫn ngơ ngơ ngác ngác ngồi thừ ra đó.

"Phàm ca, anh vẫn ổn chứ?", cô bé lay lay Dương Phàm, lo lắng hỏi.

"A! À à không sao không sao!", cười trấn an cô bé, cậu bắt đầu thu dọn bàn và nghiêm túc làm bánh tiếp.

[danmei] Bình Phàm.[Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ