Chương 31: Gặp người

1.6K 20 0
                                    


Máy bay hạ xuống, tôi lấy hành lý đi đến cửa ra.

Đập vào mắt tôi là Ấn Chung Thiêm đón ngay ngoài cửa tiếp đón, giống như trong trí nhớ của tôi, giày da tây trang, đôi giày không nhiễm chút bụi bẩn nào.

Thấy tôi đi ra, anh không nói gì mà đầu tiên là tiếp nhận va ly hành lý từ tay tôi.

"Chúng ta đi bệnh viện đi." Tôi ách giọng nói.

Anh nhìn thoáng qua đôi mắt sưng đỏ của tôi, trầm tĩnh mà gật đầu. Đã hơn một năm không thấy, anh so với trước kia càng trầm ổn nội liễm .

Trên đường từ sân bay đến bệnh viện anh nói cho tôi biết cha tôi bị ung thư dạ dày.

Cũng may phát hiện kịp thời, giải phẫu cũng thực thành công. Anh khuyên tôi không cần lo lắng, kết quả xét nghiệm mới có, xác định còn không có phát tán.

Tôi biết, cho dù không có phát tán, loại ung thư này trong vòng năm năm khả năng tái phát sẽ khoảng 50%.

Trong bệnh viện tôi nhìn thấy cha mẹ. Cha gầy, xương gò má gồ lên, mẹ tôi so với cha còn tiều tụy hơn, vừa thấy tôi đã khóc ...

Tôi không thể đoán trước cha còn sống được bao nhiêu thời gian, cho nên không thể bỏ qua cơ hội thể hiện lòng hiếu thảo của mình. Tôi không quay trở lại Nhật Bản nữa, Phùng ca giúp tôi làm thủ tục thôi học, xử lý nốt

những việc còn tồn lại. Tôi không có hỏi anh ấy Diệp Chính Thần thế nào, anh ấy cũng không nói đến, chỉ nói có rảnh thì liên hệ.

Sau đó, cha tôi nhờ người giúp tôi xin việc tại khoa ung thư của bệnh viện.

Đây là một nơi không ngừng có người nhập viện, hầu như không có ai có thể xuất viện.

Ba năm qua, tôi tiễn đưa vô số người, đưa bọn họ đi lên thiên đường.

May mắn, cha của tôi vẫn còn sống, thân thể khôi phục phi thường tốt, mẹ tôi mỗi buổi sáng giúp ông đi công viên tản bộ.

Sương sớm sơ tán, mẹ kéo tay cha đi trên con đường nhỏ đầy đá cuội, ánh nắng loang lổ chiếu ở trên người.

Mỗi lần nhìn đến, tôi đều mỉm cười.

Lúc tuổi còn trẻ, khát vọng tình yêu, kỳ vọng có một người làm cho bạn yêu ruột gan đứt từng khúc, muốn ngừng mà không được. Đợi cho đến khi trải qua nhiều lắm sinh ly tử biệt, nhân tình ấm lạnh, tôi mới nhìn thấu thế giới phù hoa này.

Tôi không còn trẻ nữa, không hề vì yêu ruột gan đứt từng khúc, thế nhưng cũng không có hối hận về những năm tháng đã qua.

Có yêu, sau là đau, nhớ kỹ một người.

Sau đó, giống như mọi người, bình thản mà trải qua cuộc sống.

...

********

3 năm sau...

Ba năm, nếu có một người đã một lần nhắc tới thì tôi đã nghĩ đến là thời gian rất lâu dài.

Nhìn qua tờ lịch ngày hôm qua, nguyên lai cũng không phải đặc biệt dài lâu.

Tôi nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi, mặc quần áo chuẩn bị xuống lầu.

Động phòng hoa chúc sát vách(Ngôn tình hiện đại, HE.)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ