Chương 1: Biện Bạch Hiền

13.6K 265 8
                                    

Mùa thu...từng cơn gió nhẹ khẽ thổi qua khiến tâm hồn một con người luôn mang nỗi buồn vương vấn...Quá khứ dù tươi đẹp đến mấy cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Một khi đã nhận ra rằng không thể sống mãi trong dĩ vãng, người ta bỗng dưng sực tỉnh trở về hiện tại đau lòng.

Biện Bạch Hiền - cái tên thật đẹp, đẹp như chính con người cậu vậy. Thủy chung, hi sinh là những gì cậu làm được cho đến bây giờ. Một người mà cậu yêu sâu đậm, dù có lạnh lùng đến mấy cậu vẫn yêu...Còn một người yêu cậu, dù cố gắng làm mọi thứ vì cậu, đánh đổi nhiều điều nhưng cậu vẫn không thể mở lòng...Vì sao chứ? Như có một sợi dây vô hình trói buộc, không thể tiến, cũng không thể lùi...

Cũng bốn năm rồi...một thời gian không phải dài nhưng có lẽ đã đủ để Bạch Hiền chôn vùi kí ức, bỏ mặc quá khứ để sống cho hiện tại và tương lai. Cậu nhiều lần muốn mình là kẻ mất trí để không thể nhớ nữa...nhưng càng cố quên lại càng nhớ. Cậu tự dặn lòng mình nếu quên không được, vậy thì hãy cứ nhớ....rồi theo thời gian quá khứ cũng mờ dần mà thôi. Chẳng phải hiện giờ cậu đang có một cuộc sống tốt đẹp như mơ sao? Có anh luôn bên cạnh chăm sóc cậu, cậu không còn cô đơn một mình giống với bốn năm trước đây nữa...

"Bạch Hiền...đã đến lúc mày mở lòng một lần nữa rồi, quên quá khứ đi..."

--------------------

Trong văn phòng, một người có dáng hình nhỏ nhắn đang bặm môi trước chiếc laptop, đôi mắt đẹp trong veo như thiên thần không ngừng chuyển động phải trái, chốc chốc lại liếc nhìn đống sổ sách và tài liệu để bên cạnh. Bàn tay trắng xanh làm việc nhanh nhạy, những ngón tay xinh xắn gõ liên hồi vào bàn phím. Mái tóc nâu bồng bềnh thỉnh thoảng lại lay động vì có gió thổi vào từ cửa sổ. Tách cà phê lúc nãy còn bốc khói toả hương thơm nghi ngút giờ đã nguội lạnh, chất lỏng trong đó nằm lặng im nghe từng nhịp gõ đều đều và tiếng thở nhẹ tựa làn gió.

Cậu liếc nhìn tách cà phê nguội, tay với lấy nó và uống một hơi cạn sạch rồi đặt lại chỗ cũ. Hành động vô cùng nhanh chóng....lúc nào cậu cũng khẩn trương như vậy, có lẽ là vì theo thói quen rồi. Ánh mắt lưu lại trên chiếc tách cà phê, khuôn miệng xinh xắn cơ hồ nhếch lên một nụ cười rồi lại tắt ngay như chưa từng có.

Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh nhưng lại mang một vẻ đáng yêu và yếu đuối. Lâu lắm rồi...không biết từ bao giờ nữa... cậu không bao giờ cười một cách vui vẻ thật sự. Vẻ tinh nghịch nhí nhảnh của bốn năm trước thay vào đó là sự trưởng thành từng trải qua đau khổ. Đôi mắt đẹp lúc nào cũng đăm chiêu và quầng mắt hơi thâm, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại. Còn đôi môi vẫn đỏ như vậy, vẫn căng mọng không một chút thay đổi, và làn da trắng bóc có phần đẹp hơn trước. Cử chỉ lạnh lùng mà nhẹ nhàng đã đủ khiến bao nhiêu con người ngẩn ngơ, nụ cười xinh xắn mặc dù là gượng ép cũng làm lòng người rung động....

--------------

Cộc cộc

"Mời vào"

[Longfic ChanBaek] [Ngược] Chỉ Vì Quá YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ