[..]
Ruỳnh !! Ruỳnh !! RUỲNH !!
...
Sâu dưới căn hầm khu biệt thự cổ, dãy phía Đông được cách ly phủ một màu trắng đặc trưng dành riênh cho công việc nghiên cứu của y sĩ và pháp sư.
Tại đây có hai con người đặc biệt bị trói cả hai chân hai tay bằng xích Thiết Giáp ghim lên tường cực chắc chắn, thế nhưng sự giận giữ của họ thỉnh thoảng làm bộ xích nặng nề nện xuống sàn nhà gây nên những tiếng động vang vọng mà bất kỳ ai ở trong khu vực này đều nghe rõ.
Diệp An chậm chạp đi theo nữ hầu quen thuộc chẳng buồn ngước lên nhìn diễn biến xung quanh đến 1s, cô cụp mắt nhìn xuống mặt sàn đá trắng bóng. Tâm tình hỗn loạn vô cùng.
Hai bàn tay miết vào mép váy đã bị vò đến nhăn nhúm, tim cô càng lúc càng đập mạnh, cảm nhận hơi thở thân thiết từ hai con người cô chuẩn bị đối mặt. Những tiếng kêu gào từ người Diệp gia bị thương không vượt qua được virut tang thi vô cùng ầm ỹ, họ kêu gào vì đói, vì thèm khát máu thịt con người đang di chuyển trước mắt mà không thể chạm đến. Người của Lam Dực không ai dám tự ý làm bất kỳ điều gì lên người Diệp gia, tất cả đều chờ đợi cô gái của ngài Lãnh Dịch quyết định, vì vậy mới xảy ra tình trạng khu phía Đông ngập tràn tang thi mà không có một con nào bị giết.
Đôi vai gầy của Diệp An vô ý run rẩy một chút, đôi tai như ù đi khi khoảng cách ngày càng gần.
"Tiểu thư, đã đến nơi. Xin hãy đứng cách xa tấm kính"
Diệp An đứng bất động, cô gắng sức nhấc mi mắt lên nhìn trực diện hai người bị trói trước mắt. Trong lòng hỗn tạp trăm ngàn tư vị khác nhau, đôi mắt ánh bạc nhiễm một tầng hơi nước mỏng, sâu trong con ngươi phủ đầy tự trách và xấu hổ không thôi.
Mặc kệ nữ hầu đã dặn trước, Diệp An cứ thế đặt tay lên tấm kính đẩy bước vào. Hai người bị trói như ngửi thấy mùi thịt người sống thơm ngon liền hưng phấn gào thét, tiếng xích đập xuống nền RUỲNH !! RUỲNH !! càng lúc càng to, thân thể lao về trước như muốn xé cô gái trước mặt nhét vào bụng cho thoả mãn cơn đói cồn cào. Tang thi xung quanh như đồng cảm cũng gào rống lên theo, tiếng xích nặng nề va đập biểu thị hưng phấn chém giết.
Diệp An cách chỗ hai người 3 bước thì dừng lại, môi cô run run chậm chạp mãi sau mới cất tiếng "Cha... anh hai ... con đã làm gì hai người thế này ..." sau đó không kìm được đưa bàn tay lên bụm mặt, nấc những tiếng nhỏ bất lực ngồi thụp xuống sàn nhà. Diệp Viễn Thiếu và Diệp Vĩnh Thành đã hoàn toàn biến thành tang thi vào ngày hôm qua. diệp Viễn Thiếu thì bị cào vào lưng, còn Diệp Vĩnh Thành thì bị cắn mất một miếng thịt lớn ở bả vai phải bởi sơ suất không tránh được 7 con tang thi vây lại cùng lúc.
Sở Trác Nghiêm vô hồn ngồi dựa vào tường chẳng buồn ngẩng đầu nhìn Diệp An, hắn đã ở đây 2 ngày nay không ăn không uống, quần áo nhem nhuốc dính đầy máu người khô két lại lên chiếc áo phông dài tay, đen xì, tóc tai lộn xộn phủ xuống gương mặt tiều tuỵ do mất sức và đầy nỗi đau đớn vì người yêu của hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MẠT THẾ] TRỌNG SINH NỮ PHỤ ĐƯỢC CHUYỂN KIẾP
Non-Fiction"Nam Cung đại thiếu, tôi đã từng không thể tha thứ cho ngài, ngài nói xem vì sao tôi có thể tin tưởng ngài được đây?" "Diệp An, nếu ngay từ đầu tôi đã muốn hãm hại cô, có lẽ tôi đã không dần dần sắp đặt người của mình đi theo để bảo vệ cô rồi" Nếu m...