Thần vật

1.8K 145 6
                                    

"Cô hãy giết tôi đi, tâm ma đã trỗi dậy hoàn toàn, Tiểu Vệ sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy tôi thế này... Tôi muốn được đi theo cô ấy. Bại trong Vực của cô, tôi không nên sống. Huống chi, nếu tôi không chết, cấm chế lên thuộc hạ của Nam Cung Lãnh Dịch sẽ không được giải"

"Tiểu An, con về rồi. Hôm nay cha đã dặn nhà bếp làm toàn món con thích"

"CÔ ĐỊNH LÀM GÌ TIỂU VIỄN?? CÚT ĐI"

"Tao chán ghét mày ... vốn dĩ từ nhỏ tao đã vô cùng chán ghét mày"

"Chết đôi khi lại là sự giải thoát, tôi muốn cô ta sống cuộc sống sống không bằng chết"

"Hoá ra em không phải là người thời không này ..."

"Tại sao ư? Tại vì chính em"

"Nếu em đã dễ thương như vậy. Chị sẽ mang em đi"

...

"Đứa ngốc !! Không thoát được khỏi ảo cảnh của nó à?"

Diệp Chính và Diệp An đang đứng trong không gian giới chỉ đặc biệt từ mặt ngọc Đổng gia, ông hướng dẫn dạy bảo cô sử dụng một loại hạt giống ảo giác cực mạnh không cần dị năng đang dần lây lan sinh trưởng với tốc độ chóng mặt. Ông nhìn cô đang bị nó trói lại y hệt một cái bánh, chờ đợi khoảnh khắc ý thức của cô tiến giai. Khi nắm được sợi tinh thần của cô mỏng đến mức tận cùng, ông liền nện cây gậy xuống mặt sàn phóng uy áp quát "MAU ĐÁNH THỨC NÓ ĐI !!!"

Nghe được giọng Diệp Chính giữa muôn vàn âm thanh, Diệp An mày nhíu chặt, trán ướt đẫm mồ hôi. Ảo cảnh và hiện thực đan xen trộn lẫn khiến cô không tài nào thoát ra được. Có cái gì đó từ đan điền của cô thoát ra liên tục theo kinh mạch chạy dọc khắp cơ thể, dòng khí đó vô cùng thoải mái, thân thiết.

"An An ... cho dù thế nào đi nữa ... em vẫn sẽ luôn là em gái cưng của anh. Hãy cố gắng sống sót"

...

Những tạp âm quấy nhiễu cô càng lúc càng nhỏ, hình ảnh tái hiện nhòe dần. Bỗng nhiên có một bóng đen to lớn mờ nhạt nằm phía xa sở hữu con ngươi màu vàng kim dã thú rực rỡ và nồng đậm khí tức cổ xưa. Đôi mắt đó cứ nhìn cô chăm chú như muốn xuyên thấu, bóc tách một cái gì đó tận sâu bên trong lớp da này. Tuy vậy, cô lại không hề cảm thấy sợ hãi hay ghê rợn bóng dáng đó chút nào, thậm chí là vô cùng thân thiết, giống như nó cũng là một phần máu thịt của cô vậy.

Đôi mắt dã thú không chút sát khí kia bỗng nhiên ảm đạm chậm rãi khép lại, mệt mỏi lui mình vào màn đêm đen đặc.

"Cuối cùng thì ta cũng có thể tìm thấy được con"

....

Tách !!!

Diệp An mở bừng mắt, sóng nước lưu chuyển khiến thuỷ mâu đang từ màu bạc tinh khiết như ánh trăng dần dần bị màu vàng kim thay thế. Răng nanh của cô dài ra, nghiến ken két, trên má dần dần xuất hiện những đường vân như sa mạc khô cằn, lan rộng xuống cổ.

[MẠT THẾ] TRỌNG SINH NỮ PHỤ ĐƯỢC CHUYỂN KIẾPNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ