Chương 322: Sống lại

5.2K 63 0
                                    


  Hạ Tuyết đi vào phòng khách VIP, đầu tiên là phòng khách nhỏ theo phong cách cổ điển, khắp nơi bày biện văn hóa cổ, mùi trà nồng nặc, bàn trà bằng gỗ lim, bên trái cửa sổ sát đất trước để vài gốc trúc ngắn, màn lụa mỏng phất phới, rủ xuống bụi trúc ngắn, có chút mông lung xinh đẹp, hai bên cạnh cửa sổ sát đất, treo đèn lồng vuông bằng giấy vàng.

Hạ Tuyết đứng ở giữa phòng khách, nhìn hai chiếc đèn lồng giấy vàng, theo gió nhẹ nhẹ lay động, trong đầu của cô nhớ đến tình huống của Tiểu Trà trong tác phẩm, tay nắm đèn lồng, lúc trên đường về nhà, bị tướng quân bắt cóc, ngọn đèn kia ánh sáng lung linh, chắc chắnlà rất yếu ớt, cô đi vòng qua chiếc bàn gỗ lim, đi vào phòng ngủ của mình, đó là chiếc giường gỗ lim, trước đầu giường điêu khắc hoa văn chim Phượng Hoàng cổ xưa, cánh Phượng Hoàng cơ hồ bao quanh nguyên cái giường tròn, giữa giường là chiếc nệm màu xanh dương đậm, ở giữa đặt một chén bằng sứ trắng, bên trong là một nhánh trà tâm nở rộ.

Cô tò mò đi tới giữa giường, nhìn vào nhánh trà màu xanh nhạt ở trong chén, biểu thị một loại tinh thần điềm tĩnh cao độ.

"Đây là khu nghỉ mát vườn trà, mỗi vị khách vào ở một loại tâm ý nho nhỏ, chén sứ này và nhánh trà tâm đều là tặng cho chúng ta đấy! Khi chúng ta rời khỏi, có thể mang theo."Chí Tú mỉm cười đi tới bên cạnh Hạ Tuyết giải thích nói.

Hạ Tuyết vui mừng ngồi xuống giường, nâng ly trà lên, nhìn nhánh trà tâm này, có vài chiếc rễ ngắn, cô không khỏi cảm thán nói: "Bọn họ thật sự rất dụng tâm a."

" Hạ Tuyết phòng này rất đẹp!" Niệm Niệm ngồi ở bên giường, bĩu môi nói với Hạ Tuyết: "Chúng tôi ở đó chỉ có một phòng! !"

"Chúng ta cũng xem như tốt rồi ! " Chí Tú cười nói: "Có vài nhân viên, mấy người một gian phòng lớn, đều ngủ chung trên một chiếc giường lớn đấy!"

Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Niệm Niệm mỉm cười nói: "Vậy cô có muốn ở cùng với tôi không ?"

"Không cần!"Niệm Niệm nở nụ cười.

Hạ Tuyết cười để ly trà xuống, sau đó đi ra ban công, hai tay vịn vào lan can, nhìn sang phía đối diện là vườn trà mênh mông bát ngát, dường như cảm nhận được mỗi lá trà thật nhỏ, ở đây vui vẻ hít thở không khí trong lành, mặt trời chiếu sáng trên bầu trời, tự do thỏa thích hòa vào hơi thở cuộc sống, dựa vào ngọn núi bên trái chiếu sáng, cảnh sắc nơi này thật đẹp, cô thở dài một hơi, mỉm cười xoay người lại, nhìn về phía bên phải, sắc mặt của cô sững sờ.

Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi trắng, đứng ở trước ban công, hai tay cắm vào túi quần, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi xa xăm, hơi thở lạnh lẽo, người này vô luận đi đâu, cũng sẽ không quá hưởng thụ phong cảnh dọc đường, trong lòng anh cảm giác quá mạnh mẽ, ánh mắt anh hơi lóe lên, biết có người ở ban công bên kia nhìn mình, anh chậm rãi mở miệng nói: "Nhìn cái gì ?"

Hạ Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vào anh một lát, quay đầu đi chỗ khác nói: "Tôi không nhìn gì, tôi cũng không thấy gì, chẳng qua cảm thấy thật oan ngõ hẹp! Tại sao lại không sớm không muộn đụng phải như vậy!

"Hạ Tuyết, cô đang nói đến duyên phận sao ?" Niệm Niệm chạy đến nhìn Hạ Tuyết vui vẻ cười hỏi.

Hạ Tuyết nhìn Niệm Niệm, có chút kỳ quái hỏi: "Cái gì duyên phận ? "

Niệm Niệm hồn nhiên khẽ đưa hai tay ra, cọ cọ vào lan can, quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Hôm qua tôi có xem một quyển sách của Trương Ái Linh, đề cập đến chuyện duyên phận, nói rằng hai người trên một con đường, không sớm không muộn, đúng lúc đụng phải! Trở thành cả đời! "

Tròng mắt khẽ chớp, khuôn mặt kiên nghị không nhìn ra một chút ý tứ nào, nét mặt không thay đổi nhìn về phía trước.

"Chậc! " Hạ Tuyết lơ đễnh vươn tay, nắm khuôn mặt nhỏ bé của Niệm Niệm, nói: "Thôi đừng chém gió, lúc nào Kim Thắng Nguyên đến tập vai ! "

"Một chút nữa! " Niệm Niệm lập tức nói: "Anh thật sự rất hiền hòa, hơn nữa một chút cũng không có dáng vẻ ngôi sao lớn, cô cũng không biết anh đẹp trai biết bao nhiêu, nhưng tôi nhìn thất dường như anh rất có hảo cảm với cô a, hôm nay vẫn luôn ở cạnh tôi, giống như rất chờ mong cô tới đây để cùng nhau đối diễn ! Đợi lát nữa lúc hai người diễn xuất cảnh hôn nhau, tôi nghi ngờ nhịp tim của cô nhất định sẽ đập rộn ràng đỏ mang tai, nghe nói kỹ thuật hôn của anh là hạng nhất a! "

Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn người này, trêu chọc cho cô cười, nói: "Thế nào, cô thích a, muốn cùng anh đối diễn, cùng anh hôn môi không ?"

"Tôi không có vinh hạnh đó ! " Niệm Niệm có chút tiếc nuối nói.

Hạ Tuyết không muốn nói chuyện này với cô nữa, xoay người nói: "Tôi đi tắm trước đây! " Cô nói xong, liền đi vào phòng.

Hàn Văn Hạo đứng trước ban công, vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn quay cuồng cuộc đối thoại về hôn môi, ánh mắt anh rối loạn, chợt lóe.

Hạ Tuyết nhanh chóng tắm xong, mặc T shirt màu hồng rộng rãi, quần lửng màu trắng, nhẹ xỏa mái tóc xuống, Niệm Niệm thắt hai con bím tóc quấn trên trán cho cô. "Hạ Tuyết luôn có một loại phong tình kỳ lạ, thích hợp trang phục như vậy."

Hạ Tuyết cười nhẹ, cầm son môi mùi quýt, nhẹ nhàng thoa lên bờ môi, tất cả chuẩn bị sẵn sàng, liền mở kịch bản, học thuộc lời kịch sửa đổi, lại nghe tiếng chuông cửa, cô đứng lên, tỏ vẻ lễ phép nói: "Tôi tới đây, như vậy mới có thành ý! "

Hạ Tuyết đi tới trước cửa phòng, mở cửa, nhìn thấy Kim Thắng Nguyên mặc áo sơ mi xanh kẻ ô trắng, quần thường màu đen, gương mặt đẹp trai nở nụ cười thật mê người, nói: "Hi."

"Hi."Hạ Tuyết mỉm cười tránh ra người sang bên, Kim Thắng Nguyên đi vào phòng, cô vừa muốn xoay người, lại thấy cửa phòng đối diện mở ra, Hàn Văn Hạo người đã sửa sang xong âu phục, cùng đi ra với Tả An Na, cô không nói gì, liền xoay người đi vào trong, "phịch" một tiếng cửa phòng đóng chặt! !

Hàn Văn Hạo đứng ở cửa bên, nhìn cửa phòng đối diện đóng chặt, chân cô hơi nhăn lại, sau đó hơi không hiểu hỏi: "Tại sao gọi là đối diễn ?"

Tả An Na nghe tổng giám đốc hỏi có chút kỳ lạ, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Đối diễn có nghĩa là, trước khi quay phim, thử diễn xuất trước bởi vì sợ có nhiều chỗ sơ hở nhỏ, có thể kịp thời phát hiện. Lần trước tôi tham gia lễ chúc mừng tròn 1 năm của One-King, có hiểu một chút."

Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, liền im lặng rời đi, vừa đi vừa nhanh chóng nói: "Lúc nãy còn muốn chết, bây giờ sống lại! ! Thoa môi đỏ như vậy! "

Tả An Na không hiểu nhìn tổng giám đốc.

Hàn Văn Hạo nhanh chóng đi vào trong thang máy, sau đó thẳng xuống dưới lầu một, đi thăm vườn trà, một cửa thang máy khác mở ra, đạo diễn, Cẩn Nhu, cùng một diễn viên liên quan từ bên trong đi ra, đi hết vào phòng của Hạ Tuyết, cái này làm khó con báo nhỏ kia suy nghĩ quá nhiều!  

VỢ TRƯỚC GIÁ TRÊN TRỜI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ( TẬP 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ