Chương 387: Hoa hồng của cuộc sống

6.2K 71 1
                                    


  Ánh mắt Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo vừa tiếp xúc, cô lập tức cúiđầu......

Hàn Văn Kiệt ay cầm khăn ông trắng, hìn anh cả hẽ mỉm ười nói:"Lúc ày, sao anh ới đây?"

Hàn ăn Hạo đứng trước ửa tiệm, iếc mắt hìn hai người ọn họ, hẹ nhàng đi vào tiệm rang phục ói: "Tới đây đổi ộ quần áo......"

Hạ uyết thở hẹ, làm hư không ghe thấy, hìn về hía ánh đèn lamhạt trong iệm trang hục, nhớ rong nhà àn Văn Hạo ất cả ánh đènũng đều à màu lam, ô chớp mắt một cái.....

"Văn Kiệt!! Em đã mang trang sức xong rồi, có thể đi thôi!"Mộng Hàm kéo chiếc váy dài màu hồng, đi xuống cầu thang xoắn ốc, nhìn thấy anh cả và Hạ Tuyết cũng đứng ở trong sảnh, cô vui vẻ, cười nói: "Anh cả và Hạ Tuyết cũng tới sao?"

Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn Mộng Hàm một cái, cười nhẹ,hắn thích cô em dâu tương này, xinh đẹp, dịu dàng lại có cá tính,về mặt sự nghiệp cũng rất cầu tiến, là một cô gái tốt hiếm thấy......

Hạ Tuyết nhìn Mộng Hàm, tối nay cô ấy giống như một công chúa màu hồng, cô oa một tiếng, không chút tiếc rẻ ca ngợi, cười nói: "Ôi chao...... Mộng Hàm tối nay thật xinh đẹp......"

Mộng Hàm vui vẻ cười, nhấc chiếc váy, đi tới bên cạnh Hàn VănKiệt, nhìn hai người bọn họ, nói: "Hai người cũng nhanh thay đồ thôi...... buổi tiệc sắp bắt đầu...... Chúng ta phải đợi anh cả và Hạ Tuyết sao?"

Hàn Văn Kiệt nghe, nhìn hai người bọn họ một cái, mỉm cười nói: "Không đợi, chúng ta đi trước, mẹ đang chờ chúng ta......"

"Vâng...... Anh cả, Hạ Tuyết, chúng tôi đi trước nha......"Mộng Hàm mỉm cười, nói lời tạm biệt với hai người bọn họ.

Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo cùng nhìn bọn hắn mỉm cười, sau đó nhìn Văn Kiệt cẩn thận dắt tay vợ chưa cưới đi ra tiệm trang phục, hắn vừa đi ra ngoài, vừa nhìn vợ mình cười nói: "Em cẩnthận một chút, đừng đạp váy, té ngã thì làm sao?"

"Làm sao có thể? Mặc dù em không giống chị dâu Thư Lôi là thập đại danh viện, nhưng chuyện đạp váy sẽ không xảy ra với emnha......"

Hai người bọn họ vừa nói vừa cười đi ra khỏi tiệm trang phục, đểlại hai người lúng túng bên trong, đầu tiên là trầm mặc, nhân viênnghiệp lập tức đi tới mời bọn họ lên lầu thay đổi quần áo, nói trang phục đã chuẩn bị xong rồi, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nghe, đành phải cùng nhau đi lên cầu thang xoắn ốc...... Nhưng vìlối đi cầu thang xoắn ốc rất hẹp, cho nên lúc bọn họ sóng vai đi về phía trước, chạm vào nhau một chút, Hạ Tuyết không khách khí quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo......

Hàn Văn Hạo cũng không khách khí nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Cô nhìn cái gì mà nhìn?"

"Anh không nhìn tôi làm sao biết tôi nhìn anh? Anh đụng vàotôi, anh biết không? Không có một chút phong độ thân sĩ!" Hạ Tuyết "hứ" hắn!

Hàn Văn Hạo nhướng mày, quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Tạisao tôi phải có phong độ thân sĩ với cô? Chúng ta quen biếtsao?"

"Chúng ta không hề quen!!" Hạ Tuyết tức giận trả lời hắn!

Bốn nhân viên phục vụ, đứng phía sau bọn họ, kinh ngạc tại sao không khí giữa bọn họ không hòa hài vậy? Không phải bọn họbạn bè sao?

Hàn Văn Hạo không muốn so đo với cô nữa, cất bước đi về phíatrước, Hạ Tuyết cũng không chịu nhường đường, đi lên cầu thang đi, nào ngờ vì đi quá vội, không cẩn thận đạp chiếc váy đen của mình, cô "ai nha", hai tay nắm chặt thành cầu thang, sau khi hoảng sợ, lúc cô hơi ngẩng đầu lên, đã thấy Hàn Văn Hạo nhìncũng không nhìn mình, đi lên lầu, không quay đầu lại, nhưng nóimột câu khinh bỉ: "Hừ! Đạp váy đi!"

Hạ Tuyết tức giận, biết hắn nhằm vào câu nói của Mộng Hàm lúc nảy trước khi đi khỏi, nói mình không phải danh viện, cô nhíumày, "a....." một tiếng, run rẩy chỉ vào bóng lưng người đàn ông kia, tức giận kêu to: "Không có buồn nôn nhất, chỉ có càng buồnnôn hơn! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa gặp qua loại đàn ông như thế, ghê tởm đến như vậy! Không có chút phong độ!!"

Bốn nhân viên phục vụ căng thẳng đứng ở dưới bậc thang, khôngdám nói gì, nhưng có chút cố kỵ ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết nói:"Hạ Tuyết tiểu thư...... Xin......"

Hạ Tuyết tức giận quay đầu nhìn họ phát cáu, hỏi: "Lầu dưới không có phòng thay quần áo sao?"

"Không có......" Họ vội vàng lắc đầu.

Sắc mặt của Hạ Tuyết lạnh lẽo, giận đến phát run, nhấc váy đi lên cầu thang xoắn ốc, liếc mắt đãthấy Hàn Văn Hạo đi vào phòng thay đổi quần áo của nam khách quý, cô đứng trong đạisảnh nhìn bóng lưng của hắn, hừ một tiếng, rồi bản thân mình cũng đi vào phòng thay đồ của nữ khách quý, bốn nhân viên phục vụ chia ra đi về phía hai người, sau đó mời nhà tạo mẫu tóc,thợ móng tay, thợ trang điểm vội vàng đi lên giúp đỡ.

Sau một lúc, Hàn Văn Hạo cũng đã thay áo sơ mi trắng kẻ sọc, âuphục màu đen, đi ra khỏi phòng thay quần áo, nhân viên phục vụlập tức cầm một cái hộp màu xanh dương đậm, lấy ra kim cài màu trắng kiểu tây âu cẩn thận cài lên cổ áo của hắn, sau đó chuẩn bị lấy cà vạt, Hàn Văn Hạo lại giơ tay không cần, tự mình đứng ở trước kính toàn thân, tự mình chỉnh sửa, lật cổ áo sơ mi trắng ra, từ trước đến giờ, hắn không có thói quen đi ra bên ngoài, mang cà vạt...... Hắn vừa sửa cổ áo, vừa nhìn qua trước kính toàn thân, thấy bức màn lụa phòng thay quần áo đối diệnvẫn chưa mở ra, hắn liền xoay người, sải bước đi ra phòng khách quý bên nam, nhân viên phục vụ cho là hắn muốn xuống lầu nhưng hắn lại ngồi trên ghế sa lon trong sảnh, cầm quyển tạp chí,vừa xem, vừa nói: "Chuẩn bị một ly rượu đỏ năm 90......"

"Vâng!" Nhân viên phục vụ lập tức đáp lời, đi xuống lầu chuẩnbị, một người khác một bên chờ phục vụ, có chút không nhịn được, cúi người xuống nhẹ giọng hỏi: "Hàn tiên sinh, ngài còncăn dặn gì nữa không?"

"Không cần, cậu xuống trước đi......" Hàn Văn Hạo vừa lật tạpchí, vừa nhìn đồ trang sức bằng phỉ thúy đang giới thiệu trên tạpchí, món trang sức này cao nhã, xinh đẹp, đem lại ấn tượng rất hiệu quả, hắn nhớ mẹ hắn rất ưa thích phỉ thúy, hắn hơi chú ý xem, cho đến khi bức màn lụa bên phòng nữa khách quý trướcmặt mở ra, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Tuyết chảibúi tóc cổ điển, mặc một bộ sườn xám đỏ thẫm thêu chim phượng hoàng màu đen, đang đứng trước kính toàn thân, mỉmcười nhìn mình trong kính, xoay qua xoay lại, sườn xám từng được xem là loại trang phục có thể phơi bày vóc người xinh đẹpnhất của người phụ nữ trên thế giới, nổi bật đường cong câu hồn, ôm gọn bộ ngực sữa đầy đặn, hoàn mỹ và chiếc eo thon thả của Hạ Tuyết, nơi tà váy xẻ đôi, lộ ra đôi chân dài gợi cảm, tiêu hồn......

"Ôi chao...... Hạ tiểu thư thật xinh đẹp a...... Người bìnhthường cũng không có cách nào mặc được bộ váy màu đỏ do chính tay nhà thiết kế của tiệm chúng tôi đã đoạt giải sườn xám,Đệ Nhất Phu Nhân đã từng đến thử qua chiếc sườn xám này, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối, muốn có nhưng không được, mà cảm thấy mất mát rời đi......" Nhân viên phục vụ thật sự khen ngợi đứng sau lưng Hạ Tuyết, mỉm cười nói!

Hạ Tuyết cũng hài lòng, mỉm cười, hai tay đặt nhẹ lên trước bụngtrơn nhẵn, nghiêng người nhìn chiếc váy thêu chim phượng hoàng đen, làm hơi thở người ta sôi trào, bộc phát dục vọng, cô giậtmình, lúc này, mới để ý trong kính toàn thân, thấy Hàn Văn Hạo vừa đang mút rượu đỏ, vừa dùng ánh mắt nóng rực nhìn mình, cô cụp mắt, làm như không nhìn thấy gì, vẫn nữa đứng trước kínhtoàn thân, nhìn một cúc áo bên ngực trái bị bung ra, cô hơingưỡng mặt tự mình cài lại cúc áo......

Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc cô quay mặt cài cúc áo, dáng vẻ giống như một cô gái phong tình đang thoát y trêu ghẹo người ta, hắn ánh mắt đông đặc, cắn răng, tay nâng ly rượu đỏ, uống một hơi cạn sạch.

Nhân viên phục vụ cẩn thận nâng một cánh tay của cô lên, từ trong tủ sắt lấy ra một chiếc nhẫn tổ mẫu, đeo vào trên ngón trỏ của cô...... Hạ Tuyết thật ưa thích, vung tay lên, nhìn chiếcnhẫn phỉ thuý trên ngón trỏ, dịu dàng mỉm cười nói: "Ôi chao..... Tôi rất thích chiếc nhẫn này......vừa khéo phối hợp với chiếc váy này...... Không tệ......"

Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, nhìn Hạ Tuyết đứng trước kính toàn thân, nhận son môi màu đỏ tươi do nhân viên phục vụđưa tới, tự mình tô vẽ, rồi soi gương nhẹ mấp cánh môi hình cung thật quyến rũ, vô cùng xinh đẹp......

"Son môi này gọi là hoa hồng cuộc sống...... Hạ tiểu thư không trang điểm, chỉ cần lau nhẹ là được, phụ nữ hấp dẫn người ta nhất chính là mùi vị phát ra......" Nhân viên phục vụ lại nói.

Hạ Tuyết mỉm cười, tiếp tục tô son môi, lại nhìn trong kính, Hàn Văn Hạo vẫn tao nhã ngồi trên ghế sa lon xa hoa nhìn mình, sắcmặt của cô lạnh lùng, không thèm để ý, vẫn tô son môi, không đểý đến hắn...... Hàn Văn Hạo nhìn thái độ cô như vậy, đuôi mắtxẹt qua ý cười, búng ngón tay......

"Vâng..... Ngài có gì căn dặn?" Nhân viên phục vụ lập tức tiến lên hỏi.

Hàn Văn Hạo quay đầu lại, vừa nhìn Hạ Tuyết, vừa căn dặnchuyện gì đó, nhân viên phục vụ nghe xong, mỉm cười gật đầu, imlặng đi tới bên cạnh người đồng nghiệp trước mặt Hạ Tuyết, nói nhỏ vài lời, đồng nghiệp khẽ gật đầu......

Hạ Tuyết vừa tô son lên đôi môi đỏ mọng, vừa nhẹ giọng hỏi:"Mấy giờ rồi? Tôi đi muộn sao?"

Sau lưng không có ai trả lời, cô kỳ quái cầm son môi, xoay người nhìn đại sảnh xa hoa, cơ hồ không có người nào, ngoại trừ HànVăn Hạo đang ngồi trên ghế sa lon, cô sững sờ, cầm son môi nhìnhắn......

Hàn Văn Hạo vẫn ngồi trên ghế sa lon, nhìn Hạ Tuyết......

Hạ Tuyết cụp mắt, nhanh chóng quay lại tô son môi, vẻ mặt lạnh lùng chuẩn bị xuống lầu, Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, giơnhẹ tay nói: "Cúc áo bên hông cô bị bung ra kìa!"

Hạ Tuyết sững sờ, liền dừng lại trước kính toàn thân, xoay người,nhìn cúc áo bên hông sườn xám không phải thật tốt sao, sắc mặt của cô lạnh lẽo, biết mình bị chơi xỏ, muốn xoay người rời đi, lạiphát hiện thân thể bị người ta mạnh mẽ ôm lấy, cô giật mình, thởphì phò tức giận, ngẩng đầu lên đã thấy Hàn Văn Hạo ôm chặtmình, mặt cúi xuống dán nhẹ lên khuôn mặt của mình, mùi nước hoa Dior trên người hắn và hơi thở của hắn, phát ra hấp dẫn trímạng, vẻ mặt Hạ Tuyết đỏ lên, căng thẳng thở dốc một hơi, ngẩngđầu lên hỏi: "Anh phát điên hả?"

Hai tay Hàn Văn Hạo khẽ vuốt ve bên chiếc eo thon tiêu hồn củacô, hôn nhẹ vành tai của cô, thân thể nhẹ nhàng di động, giốngnhư một vũ điệu hoa hồng cuộc sống......

Hạ Tuyết tức giận, đưa hai tay kéo hai tay của hắn, lại bị hắnmạnh mẽ ôm cô, dán chặt vào lồng ngực của hắn, hôn nhẹ gương mặt của trơn mềm của cơ, vừa hôn vừa cảm tính khàn khàn nói: "Tối nay rất xinh đẹp......"

Hạ Tuyết nhìn bộ dáng trầm mê của Hàn Văn Hạo trong kínhtoàn thân, trong lòng của cô đột nhiên bị chìm xuống, hốc mắt đỏlên, nói: "Tôi có đẹp hay không, mắc mớ gì tới anh?"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ ôm chặt thân thể của cô, ngửi nhẹ mùi hương phát ra trên người cô, nói: "Tôi rất thích mùi thơmtrong thân thể cô, kiếp trước cô là mèo...."

Hạ Tuyết lập tức nhớ đến lời nói liên quan đến khứu giác của Tần Thư Lôi, cô vội vàng ngăn tay Hàn Văn Hạo, nhanh chóng xoay người đẩy hắn ra, tức giận gầm nhẹ: "Anh cút xa một chút cho tôi!! Khứu giác của vợ chưa cưới anh rất bén nhạy, cô ấy ngửi được trên người anh có mùi nước hoa của tôi! Tốt nhất anhđừng gây phiền toái cho tôi!"

Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, nhìn cô, chậm rãi nói: "Thế nào? Cô muốn nói, bây giờ chúng ta giống như đang vụng trộm?"

Hạ Tuyết giật mình, sau đó hướng bậc thang đi xuống, nói: "Tôimặc kệ anh!"

Sắc mặt của Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, nhanh chóng đi tới cửa cầu thang, bước xuống một bậc, đột nhiên ôm Hạ Tuyết lên, ôm trở về trên ghế sa lon, đè trên người của cô.....

"Anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết tức giận xoay người, vội đẩy lồng ngực Hàn Văn Hạo ra, kêu to: "Anh nổi điên muốn làm gì?"

"Cô rất nhanh ẽ biết!!" Hàn ăn Hạo ừa cắn ăng đè hân thể ủa cô, vừa buông lỏng cúc áo âu phục của mình, kéo âu phục uống, ném rên mặt bàn!

Trong lòng của Hạ Tuyết hợt lạnh, hoảng sợ đến quên trốn thoát, nhìn hắn kêu to: "Anh hát điên hả? Anh uốn làm gì?"

Hàn ăn Hạo không lên tiếng, chỉ ặc áo sơ mi trắng, mạnh mẽ ôm chặt thân thể ềm mại của Hạ Tuyết, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, ửng đỏ, hoảng sợ của cô, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng nói: "Tôi muốn làm gì? Tôi muốn ôm em về nhà ngủ!!"

Trong lòng của Hạ Tuyết đau xót, hai mắt đỏ bừng nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo kích động, lồng ngực phập phòng, nhìn cô gái dưới thân, nói: "Em muốn cùng tôi về nhà ngủ không?"

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, nghẹn ngào nhìn hắn, nói: "Rốt cuộc, anh phát điên sao?"

Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng Hạ Tuyết như vậy, đột nhiên cúi đầu muốn hôn cô, lại bị Hạ Tuyết xoay mặt, vội đẩy hắn ra nói: "Anh đừng làm như vậy!"

Hàn Văn Hạo xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuyết lại, sau đó mạnh mẽ bao trùm môi của cô, mút đôi môi đỏ mọng của cô, một tay nhắc bên ngoài bắp đùi của cô lên, quét tới mũi chân của cô,cởi giày cao gót của cô, rồi vuốt ve bắp chân của cô......

"Ưmh......" hai chân Hạ Tuyết cuốn lên, xoay người, hai tay nắm áo sơ mi trắng của hắn, muốn tránh thoát nụ hôn của hắn,lại bị hắn hôn càng thâm nhập, đầu lưỡi của hắn dò vào trongkhoang miệng của cô, dây dưa đầu lưỡi của mình, hơi thở phát ra khí nóng, làm cho lồng ngực của cô phập phồng, thân thể của cô dần dần mềm nhũn, thân thể của hắn càng ngày càng chìm, chìm vào trong thân thể của cô, tay của hắn từ cạnh ngoài bắp đùihướng bên trong dò, vừa muốn kéo quần lót ren màu đen của cô xuống, nhưng Hạ Tuyết tức giận nắm chặt tay của hắn, nhìn hắn,nói: "Anh đừng như vậy!"

Hàn Văn Hạo không để ý tới cô, lại muốn dùng sức kéo quần lót ren của cô xuống, Hạ Tuyết tức giận cố hết sức lực đẩy thân thể hắn ra, cô chân không nhanh chóng bước xuống ghế sa lon, muốn vột đi xuống lầu dưới, vừa đi vừa muốn gọi nhân viên phục vụ thì Hàn Văn Hạo nhanh chóng đi đến phía sau của cô ôm lấycô, khẽ cắn vành tai của cô nói: "Em đừng kêu, bọn họ sẽ không lên!"

Hạ Tuyết giật mình, xoay người kêu to: "Anh thật quá đáng!"

"Chuyện quá đáng hơn tôi cũng làm được!!" Hàn Văn Hạo lại ôm Hạ Tuyết vào trong lòng, cúi đầu cuồng nhiệt hôn lên môi của cô......

"Ưmh......" Hạ Tuyết tránh né nụ hôn của hắn, bất đắc dĩ bị hai tay cứng như thép của hắn ôm chặt bên hông của mình, đầu lưỡi cuồng nhiệt không ngừng dây dưa đầu lưỡi sắp tê dại của cô, cô vì từ chối hắn mà thân thể ngửa ra sau, hắn nghiêng ngườitới trước ôm thân thể của cô lại, vuốt nhẹ bên hông của cô, siết chặt cái mông của cô, hôn chặt môi của cô, thậm chí thở nhẹ ra âm thanh khát vọng kích tình, người đàn ông này đang điên cuồng mê luyến nụ hôn của cô, thân thể của cô, cô biết, hắn đangmê luyến, trong nháy mắt, cô thoáng mềm lòng, nhưng lúc tay của hắn muốn vung vào giữa chân của cô thì cô một tay mắmchặt tay của hắn đặt ở cạnh chân, Hàn Văn Hạo không cưỡng cầunữa, hai tay ôm chặt thân thể của cô, hưởng thụ mềm mại, hôn môi của cô, hôn cằm của cô, hôn mặt của cô, bên tai của cô, cổ của cô......

Hạ Tuyết ngữa mặt lên, nước mắt run rẩy lăn xuống, hai tay nắmchặt cánh tay cứng rắn của hắn, muốn cự tuyệt hắn, thân thể lạimềm nhũn...... Hàn Văn Hạo thuận thế cởi cúc áo trên cổ áo sườn xám của cô, nữa hôn nhẹ lên vai của cô, xương ức, rồi tới bộ ngực sữa...... nước mắt Hạ Tuyết vẫn lăn xuống, nhưng không nhúc nhích để mặc cho hắn hôn......

Hàn Văn Hạo cảm thấy thân thể Hạ Tuyết mềm nhũn, hắn chậm rãi dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cô......

Hạ Tuyết rơi lệ nhìn hắn, nói: "Hôn đi, tại sao lại không hôn?"

Con ngươi Hàn Văn Hạo nhìn cô không chớp mắt......

Hai mắt Hạ Tuyết rưng rưng nhìn hắn, nói: "Cởi hết áo cho tôi, để tôi cởi hết trước mặt của anh, sau đó hôn tôi, thậm chí cưỡng bức tôi? Đây là chuyện anh làm giỏi nhất từ trước đến giờ!"

Hàn Văn Hạo nhìn cô......

Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào nói: "Cho nên tôi để cho anh hôn, hôn xong rồi, cưỡng bức tôi, xong rồi hãy bỏ qua cho tôi, được không? Anh cướp đi cuộc đời của tôi! Tôi đi đến đâu cũng không thoát khỏi anh! Không phải là anh muốn thân thể của tôi sao? Bây giờ tôi liền cho anh! Loại người như anh, chỉ muốn cướp đoạt thân thể của phụ nữ khác!!"

Cô vừa nói xong, đột nhiên sắc mặt lạnh lẽo, nước mắt run rẩy lăn xuống, cô tức giận, hai tay run run đem một hàng cúc áo bên ngực trái, cởi xuống từng cái, vừa cởi, vừa nhìn hắn, nói: "Như vậy được chưa? Tôi tự cởi, được chưa? Không cần anh xé!"

Ánh mắt Hàn Văn Hạo thoáng qua một chút đau đớn, vươn tay nắm chặt tay của cô......

"Buông tay!! Tôi tự cởi!!" Nước mắt Hạ Tuyết vẫn lăn xuống,buông tay của hắn, vẫn buông lỏng cúc áo tới bên hông, một mảng thân trước chiếc sườn xám đỏ thẫm rớt xuống, lộ ra áo lótđen nhánh và hai bầu ngực sữa đầy đặn, nước mắt từng giọt chảy dọc theo cằm xẹt qua chiếc cổ trắng mịn lăn dọc theo ngực...... Hàn Văn Hạo vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hạ Tuyết......

Hạ Tuyết tức giận vừa cởi cúc áo, vừa nghẹn ngào run rẩy nói: "Anh muốn, tôi liền cho anh!! Qua tối nay, anh cút ngay ra khỏithế giới của tôi! Dù sao cũng đã từng có một đêm với anh, thêmmột đêm nữa cũng không sao! Tôi chán ghét anh biết bao nhiêu? Tôi ghê tởm thái độ này của anh!! Bên cạnh anh, thay đổi phụ nữ liên tục! Tại sao không chịu buông tha tôi? Tôi thật sự không muốn có liên quan đến anh!! Chỉ cần anh vừa đến gần tôi.......... thì tôi gặp rất nhiều kiếp nạn!! Tôi muốn tránh xa anh, mang Hi Văn tránh xa anh!!"

Hàn Văn Hạo đột nhiên bắt chặt tay Hạ Tuyết, nhìn cô chằm chằm......

Hạ Tuyết lại muốn ngăn tay của hắn, vẫn cởi y phục ra, Hàn VănHạo cắn chặt răng, nắm chặt tay của cô, hơi dùng sức vung ra, cảngười Hạ Tuyết loạng choạng, nhưng hắn đã tiến lên một bước, mặt không thay đổi, vươn tay, giúp cô cài lại cúc áo, từng cái,từng cái giúp cô cài lại, hai tay trải qua hông của cô, đến hai bầu ngực, đến cổ, tay của hắn nghiêm túc cài cúc......

Hạ Tuyết tức giận thở hổn hển, nước mắt từng giọt lăn xuống, để mặc cho hắn cài cúc áo cho mình......

Hàn Văn Hạo cài xong cúc áo cuối cùng, mới ngẩng đầu lên, nuốtcổ họng khô đắng, nhìn gương mặt giận dữ của cô, hắn nắm chặtvai của cô, muốn nói cái gì, nhưng lại không nói ra, chỉ chậm rãiđi đến bên sofa, nhặt âu phục đen lên mặc vào, Hạ Tuyết khônglên tiếng, nghe âm thanh hắn mặc quần áo, hốc mắt cô đỏ lên......

Hàn Văn Hạo bình tĩnh đứng trước kính toàn thân, tay cài cúc áo âu phục, sau đó trầm mặc đi qua bên cạnh cô, nhanh chóng xuống lầu...... Nguồn tại http://Truyện FULL

Đột nhiên, Hạ Tuyết giống như mất hết sức lực, loạng choạng một chút, đôi mắt đẫm lệ, chậm rãi đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo đã đội mưa đi ra cửa tiệm, sau đó nhanh chóng lên xe, xe biến mất trong màn mưa, cô sâu kín nhìn theo chiếc xe kia đi mất, khẽ cắn môi, cả người tựa vào cửa sổ sátđất mềm nhũn trượt xuống, nước mắt lăn xuống......

********

Đêm tối mịt mờ!

Cơn mưa mịt mờ! Giống như câu chuyện xưa đầy bí ẩn, chuyệnxưa lần này, tất cả đều ẩn nấp trong mưa, rất im lặng.

Chiếc Rolls-Royce màu bạc dừng trước cửa khách sạn Castleton,Thanh Nhã mặc bộ váy màu đen dẫn theo người giúp việc đã mởcửa xe cho cô, Hạ Tuyết mang giày cao gót màu đen, tay cầm túixách nhỏ hàng thêu, đi ra khỏi xe, đạp trên thảm đỏ, nhìn một vòng bốn phía cảnh sát căng thẳng canh gác, mặc dù tối nay chỉ là một bữa tiệc nho nhỏ, nhưng dù sao cũng là dạ tiệc của phunhân Tổng Thống, nhất định sẽ tăng cường canh gác, cô vừa cầm túi xách, ngẩng mặt đi về phía trước, vừa dịu dàng, hỏi: "PA¬PAvà mẹ, Daniel đã tới chưa?"

"Đã ở trong sảnh tiệc rồi...... Phu nhân còn nói tại sao cô cònchưa đến?" Thanh Nhã mỉm cười nói.

Hạ Tuyết nghe xong, mặt không thay đổi đi vào đại sảnh kháchsạn, đi lướt qua bên cạnh các danh viện và công tử đã từng gặp qua, tất cả mọi người đều thoáng nhìn cô cảm thán không thôi,nét mặt cô lãnh diễm đi lên cầu thang xoắn ốc, vóc người uyểnchuyển, từng bước, từng bước đi về phía trước, rốt cuộc đi đếncuối cầu thang, quản lý khách sạn vừa nhìn thấy Hạ Tuyết, lập tức đi tới cửa đại sảnh bữa tiệc, tự mình mở cửa, Hạ Tuyết mặcsườn xám tươi đẹp nhất đứng ở trong phòng tiệc, nhìn trongphòng tiệc xa hoa, các nhân vật nổi tiếng khắp nơi đang nâng ly rượu cười nói, bọn họ cũng xôn xao cảm thán tối nay Hạ Tuyếtphơi bày nét đẹp cô gái Phương Đông, rất hấp dẫn......

Hạ Tuyết nhìn toàn trường một vòng, rốt cuộc nhìn thấy Hàn Văn Hạo và Daniel cùng hai người khách quý ngồi vòng tròn trênghế sa lon cười nói, cô nhìn Hàn Văn Hạo nâng rượu nói chuyện với khách, tròng mắt lộ ra ánh sáng cơ trí, thỉnh thoảng tao nhã cười một tiếng, rồi nâng rượu hớp một ngụm, rốt cuộc lạnh lùngnhìn đến Hạ Tuyết, ánh mắt tĩnh mịch không thể nắm bắt, chợt lóe......

Hạ Tuyết đón ánh mắt của hắn, nhìn Daniel......

Daniel mặc âu phục màu trắng, đeo nơ màu đen, chỉ cần lúc có mặt mẹ hắn, hắn đeo nơ màu đen bày tỏ sự tôn trọng với mẹ mình, hắn được vị khách nhắc nhở, mới xoay người, nhìn thấy Hạ Tuyết tối nay lại mặc sườn xám Phương Đông vô cùng xinh đẹp,chải kiểu tóc từ trước đến giờ mà cô yêu thích, duyên dáng,quyến rũ động lòng người, bước chân tao nhã, phong tình đi về phía mình, rất quyến rũ......

"Ồ, ồ......" Daniel vui mừng để ly rượu xuống, tao nhã đứnglên, đi tới Hạ Tuyết, trong ánh mắt ca ngợi của mọi người, hắn nởnụ cười hấp dẫn, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, hai tay nhẹ nắm eo nhỏ của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nói: "Bảo bối, tối nay em rất xinh đẹp......"

Hạ Tuyết cũng quyến rũ cười một tiếng......

Daniel tay nâng lên một ly rượu đỏ, tự mình đút cho Hạ Tuyết...... Hạ Tuyết vừa nhìn hắn, vừa cúi đầu mút nhẹ một ngụm rượu đỏ, chợt cảm thấy có chút cay, cô tinh nghịch, nói: "Thật cay......"

Daniel sủng ái cười một tiếng, ôm khẽ Hạ Tuyết đi tới chỗ ngồi khách quý, lúc đang xoay người, lại nghe có người nói: "Trầmtiểu thư tới...... Cô ấy là một trong các vị khách quý được Đệ Nhất Phu Nhân mời, vừa đoạt giải ảnh hậu điện ảnh Nhật Bản......"

Hàn Văn Hạo cũng chậm rãi liếc mắt, nhìn về phía cửa ra vào...  

VỢ TRƯỚC GIÁ TRÊN TRỜI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ( TẬP 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ