Chương 336: Dẫn rắn ra khỏi hang

4.6K 57 0
                                    


  Tiếng gõ cửa vang lên.

Chính Hách nhai kẹo cao su đi vào, trong tay tùy ý cầm một phần tài liệu, đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, không nhìn Lưu phóng viên đang bị chảy máu, sau đó đem tài liệu đưa cho Hàn Văn Hạo, nói: "Lúc nãy điều tra gia tài, bối cảnh của ông ta vẫn trong sạch, không lui tới với bất kỳ người nào có bối cảnhkhông tốt, đã từng đăng nhiều bài viết, tất cả đều là chuyện riêng của các ngôi sao, bao gồm việc sử dụng mô hình máy bay nhỏ đến bay đến tầng lầu 68 để chụp được ảnh của một Thiên Hậu đang kéo màn cửa sổ làm chuyện tình ái với lão đại khu ủy, ông ta dùng chiêu thức ấy, kiếm không ít tiền, bị các minh tinh trong giới giải trí gọi là sát thủ minh tinh ! Nổi tiếng thủ đoạn đào tin tức sắc bén ! Nhưng cũng không có truyền tin tức nhằm mục đích khác !"

Hàn Văn Hạo bình tĩnh lật xem tài liệu, ánh mắt phát ra luồng ánh sáng lạnh lẽo.

Lưu phóng viên máu đã sắp chảy khô, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, hơi thở yếu ớt, toàn thân toát mồ hôi lạnh, Chính Hách lại không chút lưu tình hướng vết thương trên đùi của anh hung hăng đá một cước, nói: "Tôi xem ông can đảm đến bao lâu ! !

"A.........." Lưu phóng viên suýt bị hôn mê, đau đớn thét lên, cái loại đau thấu tim gan làm cho ông ta không thể chịu đựng nổi nữa, gào khóc nói: "Giết tôi đi, giết tôi đi, tôi không muốn bị hành hạ, giết tôi đi."

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn mặt lạnh lật xem tài liệu.

Tả An Na không dám nhìn, cúi đầu nhìn đầu ngón tay có chút rét run, cô rất sợ nhìn thấy máu.

"Giết ông sao ? Tôi ngại dơ tay! ! Lá gan thật to, người nào ông cũng dám chụp!" Chính Hách một cước đá vào vết thương, máu lại tràn ra ngoài.

"A........." Lưu phóng viên đau đớn, thê lương gào lên: "Giết tôi đi, tôi xin các người, giết tôi đi."

****

Hạ Tuyết nghe tiếng gào này, sắc mặt của cô có chút trắng bệch, buông cái lược xuống, đặt trên bàn trang điểm, xoay người, nhìn mọi người vẻ mặt bình tĩnh đang chờ đợi, cô hít thở dồn dập, đứng lên nói: "Không được, tôi nghe tiếng kêu này cảm thấy rất đáng sợ, tôi phải đi qua xem một chút."

Hàn Văn Vũ ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết mỉm cười hỏi: "Cô cảm thấy cô đi qua có tác dụng sao? Cô có thể thuyết phục được anh trai tôi sao ?"

"Tôi ...... " Hạ Tuyết nhất thời thở phì phò, nghĩ đến Hàn Văn Hạo giống như một con báo nhỏ, hai tròng mắt bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra luồng ánh sáng tàn nhẫn, tự tin và sâu lạnh, từ chối mọi thứ xung quanh, cô bất đắc dĩ ngồi lại bàn trang điểm, bảo Niệm Niệm tiếp tục trang điểm cho cô, buổi chiều còn phải quay phim, lúc nãy đạo diễn cũng tới đây hỏi thăm cảm xúc của cô, Tiêu Vãn Linh liếc nhìn Hạ Tuyết đầy oán hận và trách cứ, cảm thấy cô kiêu ngạo rồi ! !

Cô thở dốc một hơi. Lại nghe mùi trà thoang thoảng, cô không khỏi nhìn về phía Hàn Văn Kiệt, nhìn bộ dáng bình tĩnh, hơi thở của cô lại hơi dồn dập, dưới tình huống này, những thứ có liên quan tình ý, có liên quan ấm áp, có liên quan đến tất cả mọi thứ tươi đẹp, tất cả đều tan biến, chỉ còn lại một bầu không khí lạnh lẽo.

Niệm Niệm rất tò mò và hoảng sợ, hé mở cánh cửa, thấy một cô gái, người mặc âu phục màu đen, quần tây, vẻ mặt lạnh lùng muốn đi vào phòngHàn Văn Hạo, Hi Thần tay nắm chặt khóa cửa, ánh mắt bén nhọn, đột nhiên lấy tốc độ như tia chớp, xoay người chụp cánh cửa phòng Hạ Tuyết, vươn tay nắm chặt cổ họng Niệm Niệm, ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Tại sao nhìn tôi chằm chằm?"

"Oa..........." Niệm Niệm bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, bật khóc: "Hạ Tuyết cứu mạng a, cứu mạng a. "

Trong phòng, tất cả mọi người đều giật mình đi ra, lại nhìn thấy một cô gái vẻ mặt lạnh lùng đang nắm chặt cổ họng Niệm Niệm, giả vờ bóp một cái, Hàn Văn Vũ lớn tiếng gọi: "Hi Thần! ! "

Hi Thần liếc nhìn Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, cô sững sờ, rốt cuộc buông cổ họng Niệm Niệm ra, nhìn bọn họ, cung kính gọi: "Thiếu gia! "

Niệm Niệm thấy mình được cứu, nhào qua trong ngực Hạ Tuyết, bị sợ đến oa oa khóc lớn, nước mắt từng giọt lăn ra, kêu to: "Rất đáng sợ, lúc nãy thiếu chút nữa đã mất mạng, tôi muốn về nhà."

Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười, chỉ đành phải vỗ vỗ sau lưng của Niệm Niệm nói: "Không sao, không sao, chỉ là hiểu lầm thôi."

"Cô tới đây làm gì? " Hàn Văn Vũ hỏi Hi Thần.

Hi Thần trả lời ngây: "Điều tra Lưu phóng viên và Tiểu Ngô!"

"Điều tra được cái gì? " Hàn Văn Vũ hỏi nữa.

Hi Thần không lên tiếng.

Hàn Văn Vũ thấy cô không muốn mở miệng, liền trực tiếp đi tới phòng của anh cả, vặn khóa cửa đi vào, nhìn thấy Lưu phóng viên té xỉu trong vũng máu, anh nhướng mày, nhìn anh cả vẫn bình tĩnh lật xem tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi Hi Thần: "Thế nào?"

Hi Thần đi vào phòng, những người khác không dám đi vào, ở cửa phòng nhìn sang, cũng thấy Lưu phóng viên hơi thở thoi thóp, nằm trong vũng máu của mình, sắc mặt tái nhợt, con ngươi trừng to, muốn rớt ra ngoài, nhìn người bên ngoài phòng, Hạ Tuyết bưng chặt miệng, đến mặt hoa trắng bệch, không dám lên tiếng, Isha và Lynda cũng không quay đầu.

"Lúc nãy chúng tôi điều tra tất cả người thân của Lưu phóng viên, vẫn khoẻ mạnh, cũng không có tình huống khác."Hi Thần tiếp tục nói: "Bên Tiểu Ngô đã thẩm vấn, cũng nói giống như Lưu phóng viên !"

"Phịch! !" Hàn Văn Hạo ném tài liệu trên bàn trà, nói: "Ném ông ta ra ngoài cho tôi!"

"Vâng ! " Nhậm Phong và Hứa Mặc vừa nghe, lập tức gọi trợ lý mang Lưu phóng viên ra ngoài, khi mang Lưu phóng viên ra cửa, vừa khéo bọn Hạ Tuyết nhìn thấy khắp người Lưu phóng viên máu me be bét, nhất là trên đùi còn cắm một con dao nhỏ, làm mọi người sợ hãi.

Lúc Hàn Văn Hạo nhìn thấy đã mang Lưu phóng viên ra ngoài, lạnh lùng, nói: "Phái người theo dõi ông ta và Tiểu Ngô 24/24 giờ cho tôi! ! "

"Ngài vẫn cảm thấy sự kiện lần này là có mục đích? Chúng tôi đã điều tra tất cả rồi" Hi Thần không nhịn được, hỏi.

Hàn Văn Hạo lạnh nhạt nói: "Nếu như cô muốn sống, cô vĩnh viễn phải nhớ một chuyện, chính là giả thuyết đối thủ của cô đang ẩn nấp ở một chỗ nào đó, mặc kệ cô dùng thủ đoạn gì, đều phải bắt cho được bọn họ! Huống chi, chuyện này, không đơn giản như vậy."

Dường như Hứa Mặc hiểu được: "Lúc nãy chúng ta đối phó Lưu phóng viên như vậy, đâm cho cả người ông ta đầy máu để đối thủ tin rằng chúng ta đã buông bỏ chuyện này?"

Hàn Văn Hạo nâng ly trà, hớp một ngụm, không lên tiếng, lại thấy ở cửa có bóng người chớp động, anh lạnh lùng nói: "Vào đi."

Tâm trạng mọi người đều căng thẳng đi tới, bao gồm cả Hạ Tuyết, nhìn thấy Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt lạnh lùng, đầy mùi máu tanh, giống như không cho phép ai xâm phạm, cô lập tức nhớ tới mình tát trên mặt của anh mấy bạt tai, trái tim của cô rét run, lúc này Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.

Hạ Tuyết vội vàng quay đầu đi, nhớ tới mình từng ạt tai, quát mắng anh, hiện tại bắt đầu sợ hãi.

Hàn Văn Hạo không để ý đến Hạ Tuyết nữa, phân phó cho Tả An Na: "Điều tra tư liệu của tất cả mọi người trong camera tối hôm qua ở tầng VIP cho tôi, chờ người đại diện công ty điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu thay mặt Hạ Tuyết kiện tạp chí vu khống để cho lãnh đạo tòa soạn phát tin tức xin lỗi! Phối hợp người của công ty Toàn Cầu hoàn thành tất cả công việc đi ! "

"Vâng ! " Tả An Na lập tức đáp lời !

Isha yên lòng mỉm cười, nói với Hàn Văn Hạo: "Cám ơn anh, tổng giám đốc."

Hàn Văn Vũ đi tới bên cạnh anh trai, có chút nịnh bợ, mỉm cười nói: "Anh ! Vậy chờ một lát nữa, em muốn mời chị dâu ......."

Hàn Văn Hạo lạnh lùng, liếc nhìn Hàn Văn Vũ, nhìn xuống âu phục, cài lại cúc áo, nói: "Thư Lôi đã ở dưới lầu chuẩn bị xong, chỉ cần chúng ta đi ra ngoài, tự nhiên sẽ cùng phóng viên giải thích mọi chuyện, nhưng ....... "

Hàn Văn Hạo lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía Hạ Tuyết đang bị hoảng sợ, ngẩn người, nói: "Người của ảnh hậu đâu ?"

VỢ TRƯỚC GIÁ TRÊN TRỜI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ( TẬP 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ