Từ sau buổi tối hôm đó, Duẫn Hạo lúc nào cũng trong tình trạng bối rối, gấp gáp đến mức luống cuống mỗi khi chạm mặt Mẫn Duẫn Kỳ. Rõ ràng trước đây không như thế, vậy mà chỉ vì một hành động ái muội, giờ Duẫn Hạo nhìn Mẫn Duẫn Kỳ lúc nào cũng thấy hắn không bình thường. Hắn nhìn cậu một cái, gọi cậu một tiếng: "Tiểu Hạo" đã khiến cậu giật mình, tim đập gia tốc. Nếu hắn mà có lại gần cậu ôm hay thì thầm vào tai cậu nữa thì khẳng định cả người cậu nóng ran như bị hấp, mặt mũi đỏ tưng bừng, lý trí như mất sạch cả không còn biết phải làm gì nữa. Cậu thật sự không hiểu nổi bản thân bị gì nữa, muốn hỏi lại chẳng có ai để hỏi vì người bạn thân nhất là Lâm Huệ Lân thì đang đi dã ngoại ở xa không có nhà. Chẳng lẽ lại đi hỏi Lâm Tại Phạm? Thật ngớ ngẩn!
Cậu phải chịu đựng căng thẳng tột độ trong suốt gần một tuần cho đến khi Huệ Lân về.
Cô về buổi sáng thì buổi chiều đã bị cậu kéo tới nhà, nhân lúc Mẫn Duẫn Kỳ không có nhà để cùng cô trò chuyện.
Lâm Huệ Lân buông mình xuống sofa, nhăn nhó mặt mày:
- Cậu không cho tôi nghỉ được một chút à? Vừa mới về chưa được mấy tiếng.
Cậu ngồi đối diện cô, vẻ mặt nghiêm trọng:
- Có chuyện gấp mới gọi cậu chứ. Một tuần qua cậu không ở đây, tôi sắp điên đến nơi rồi.
Lâm Huệ Lân bật cười, nheo mắt nhìn cậu:
- Tiểu công chúa của tôi - Huệ Lân vẫn thích gọi cậu là tiểu công chúa bởi vẻ ngoài dễ thương của cậu - cậu thế nào mà lại nhớ tôi thế? Chẳng lẽ giờ phát hiện ra cậu thích tôi sao?
Duẫn Hạo cau có:
- Tôi không đùa đâu. Nếu sự thật là như thế có khi còn tốt. Đằng này... - cậu gục mặt xuống bàn - Trời đất ơi tôi điên mất!
Lâm Huệ Lân đứng dậy, đổi chỗ ngồi sang ghế của cậu, cô lay lay cánh tay cậu hỏi:
- Làm sao thế? Kể tôi nghe xem nào.
Ấp úng đến cả mấy chục phút, Duẫn Hạo mới có thể mở miệng nói với Huệ Lân tất cả những chuyện xảy ra với cậu thời gian qua. Nói xong, cậu xấu hổ và lúng túng tới nỗi muốn đâm đầu xuống đất. Đã thế Huệ Lân ngồi bên cạnh còn ôm bụng cười ngặt nghẽo:
- Há há há! Cậu...cậu...ha ha ha! Cười chết tôi mất! Sao cậu có thể đáng yêu vậy hả tiểu công chúa? Tôi đọc bao nhiêu truyện, xem bao nhiêu phim từ ngôn tình tới đam mỹ cũng không kiếm ra một nhân vật đáng yêu như cậu ha ha ha!
Duẫn Hạo thẹn quá hóa giận:
- Cậu có thôi đi không hả? Đáng cười lắm à? Tôi kể là để cậu cho tôi lời khuyên chứ không phải để cậu cười tôi. Cậu mà còn cười nữa tôi từ mặt cậu luôn đấy.
Lâm Huệ Lân cố gắng nín cười, lau nước mắt vừa chảy ra vì cười quá nhiều.
Cô cười căn bản không phải vì muốn trêu chọc cậu mà vì quá sung sướng đó thôi. Làm hủ nữ bao lâu nay, cô chưa từng gặp được một cặp nào ngoài đời. Nay tình cảnh của Duẫn Hạo thế này, khẳng định đến 99% là yêu ba nuôi của cậu rồi. Con trai yêu ba nuôi, tình thú quá đi chứ! Còn hấp dẫn hơn tiểu thuyết. Mà xem thái độ của Mẫn Duẫn Kỳ thì chắc chắn là cũng thích cậu. Hay ghê! Cặp này không 'ship', kiếp này làm hủ cũng bỏ phí.
Cô kéo cậu lại gần, nói nhỏ như sợ người khác nghe thấy:
- Này Duẫn Hạo, tôi nói câu này cậu đừng cho là tôi điên. Cậu...là thích chú Mẫn rồi đấy.
- Hở? Cái gì cơ?
- Là thích chứ gì? Mà không, là yêu mới đúng. Giống như tình yêu giữa một cặp tình nhân ấy cậu hiểu không?
Duẫn Hạo nhảy dựng lên:
- Cái gì??? Cậu đùa sao? Làm sao mà...làm sao...
Lâm Huệ Lân kéo cậu ngồi xuống lại, chậm rãi phân tích:
- Này nhé, khi thích một người thì sẽ muốn ở bên người đó cho dù người đó có làm gì cậu chăng nữa. Lúc giáp mặt hay có những cử chỉ thân mật sẽ cảm thấy bối rối, lúng túng. Lúc nhìn người ta thì tim đập chân run thở không nổi. Nếu phải xa người đó sẽ buồn, sẽ không thể chấp nhận nổi, sẽ nhớ nhung đến đờ người. Tôi vẫn nhớ trước đây có một lần chú Mẫn đi xa, cậu như người mất hồn cả mấy tuần liền còn gì. Nay lại thêm cái vụ này nữa. Cậu nói không phải thích thì là gì? Hả? Nói tôi nghe xem có cha con nào lại như cha con nhà cậu không?
- Ơ...tôi...
- Tôi nói chỉ có chuẩn không có sai. Cậu phải tin tôi chứ. Đừng bận tâm nam nam yêu nhau là kỳ dị, đừng bận tâm cách biệt tuổi tác thân phận. Yêu thì cứ yêu đi, ai cấm được. Mà tôi thấy chú Mẫn cũng có vẻ thích cậu đấy! Hay cậu thử đi! Xem tình cảm hai người có giống như tôi nói không.
- Ơ...tôi...nhưng mà...tôi...thử bằng cách nào?
Lâm Huệ Lân suy nghĩ trong chốc lát rồi ghé tai cậu thì thầm.
Không biết cô nói gì mà Duẫn Hạo giãy nảy như phải bỏng, nhưng sau nghe khuyên giải một hồi nữa thì đã miễn cưỡng đồng ý.
Trên đường về nhà, Huệ Lân sung sướng đến độ không kiềm chế được mà cười lớn. Giá có ai đi qua trông thấy sẽ không thể nghĩ cô là cô tiểu thư nhà giàu khuê các Lâm Huệ Lân. Ầy, chuyện vui lớn thế này sao mà không phấn khích được chứ. Cứ nghĩ đến Duẫn Hạo là cô muốn nhảy lên rồi. Tưởng tượng xem nếu Duẫn Hạo và Mẫn Duẫn Kỳ thành một cặp. Mỹ dụ thụ và lãnh khốc công, ngầu biết chừng nào. Ôi trời ơi việc mà thành chắc cô phát điên vì sướng mất.
Về đến nhà, cô lập tức chạy đi tìm ba mình. "Chuyện này phải nói với ba mới được, ba mà biết chắc chắn rất sốc." Từ nhỏ đến lớn ba cô vẫn luôn hỏi cô về việc của Duẫn Hạo. Thành ra cô có thói quen bất cứ chuyện gì liên quan tới cậu cũng nói cho ba mình trước tiên.
Lâm Tại Phạm bấy giờ đang ở trong phòng làm việc, thấy con gái bộ dạng tươi vui tràn đầy hưng phấn đi vào cũng thấy vui, ngừng tay làm việc hỏi:
- Con gái ba hôm nay sao thế? Nhìn con như vừa trúng số độc đắc ấy.
- Còn hơn cơ ba ơi! - Huệ Lân cười tít mắt không hề mảy may nghĩ rằng tin mà cô sắp nói ra kích động ba cô tới mức nào - Con vừa nói chuyện với Duẫn Hạo, ba biết sao không? Cậu ấy biết yêu rồi nha!
- Yêu? Yêu ai? Ba nuôi của nó không phải cấm nó sao?
- Thì đó! Là yêu ba nuôi! Duẫn Hạo thích chú Mẫn đó ba!
BẠN ĐANG ĐỌC
[YoonSeok/Sope] Là yêu hay là hận?
FanfictionTác giả bản gốc aka Mẹ đẻ: Sakura Shan (Shantran). Bảo mẫu: Qwangjubaby (tui). Tác phẩm đã được chỉnh sửa thông qua sự cho phép của tác giả, không phải là sản phẩm do mình trực tiếp tạo ra. ~ Thưởng thức nào ~