Một khoảng im lặng...
Nhìn sắc mặt Kim Thạc Trấn mỗi lúc một tối, Trịnh Hiệu Tích có hơi lo sợ, gã... sẽ không lại như lần trước chứ? Mà cho dù thế đã sao? Cậu đâu có làm gì sai. Là gã vô lý trước mà. Mạng người là thứ có thể đem đùa sao? Cậu đã nói Mẫn Duẫn Kỳ đang gặp nguy hiểm rồi, sao gã vẫn nhất quyết ngăn cấm cậu?
Đột nhiên, Thạc Trấn giật mạnh tay một phát kéo cậu sát vào gã. Ở khoảng cách này, cậu có thể thấy rõ sự tức giận cháy bùng như ngọn lửa trong mắt gã.
Kim Thạc Trấn nghiến răng:
- Em dám nói như thế sao?
- Tôi có gì không dám? - Cậu không sợ cãi lại - Tôi thừa nhận tôi ban đầu không nên hứa hẹn sẽ yêu anh, là tôi sai, tôi xin lỗi. Nhưng giờ tôi nhận ra rồi, anh làm ơn tha cho tôi đi. Mẫn Duẫn Kỳ hiện giờ không biết xảy ra chuyện gì, tôi không thể bỏ mặc anh ấy được.
- Em đã nói em yêu tôi cơ mà. Vì cái gì lại đổi thành tên Mẫn Duẫn Kỳ kia? Hắn có chỗ nào tốt? Vì sao em lại vứt bỏ tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta để chạy theo hắn?
Trịnh Hiệu Tích có chút mờ mịt. Bao nhiêu năm? Cậu và Thạc Trấn mới quen nhau được hơn một năm mà. Bao nhiêu năm lấy ở đâu ra? Mà cậu với gã thì có tình cảm gì sâu đậm đâu chứ? Nghe gã nói sao cứ như cậu và gã yêu nhau thắm thiết lắm ấy.
- Bao nhiêu năm gì? Tôi với anh có cái gì mà bao nhiêu năm?
Kim Thạc Trấn gằn giọng:
- Em còn dám mở miệng phủi sạch tình cảm của chúng ta sao? Tôi yêu em nhiều như thế, em cũng đã hứa sẽ vĩnh viễn không xa rời tôi cơ mà.
Trịnh Hiệu Tích càng nghe càng mơ hồ. Cậu... khi nào hứa như vậy hả? Cậu thật sự không nhớ ra.
- Thôi được! Em đã không muốn thừa nhận, vậy vứt bỏ hết đi. Từ hôm nay, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!
Nói xong lại tiếp tục kéo cậu đi một mạch đến phòng gã.
Thạc Trấn không nói nhiều lời đã đẩy cậu lên giường, nhào tới ôm ấp cắn xé.
Trịnh Hiệu Tích kiên quyết chống cự, cậu không thể để gã làm chuyện đó với cậu được!
- Kim Thạc Trấn anh buông tôi ra! Ưm... Kim Thạc Trấn tên khốn nhà anh! Có buông tôi ra không?
- Dương Dương em là của tôi. Vĩnh viễn chỉ có thể là của mình tôi thôi!
- Buông ra! Tôi không phải Dương Dương! Tôi là Trịnh Hiệu Tích! Anh nghe thấy không hả? - Đến nước này cậu cũng chẳng che giấu làm gì. Dương Dương? Dương Dương là ai chứ? Cậu không phải! Gã thích thì đi tìm Dương Dương của gã về mà yêu thương. Cậu là Trịnh Hiệu Tích! Cậu yêu Mẫn Duẫn Kỳ!
- Câm miệng! - Kim Thạc Trấn quát lớn - Em là Chu Dương! Em chính là Ngô Chu Dương! Em là Dương Dương của tôi! Mãi mãi em là của tôi!
Cơn giận của Thạc Trấn lên tới đỉnh điểm, không còn để tâm bất cứ chuyện gì, chỉ biết vùi đầu lên người Trịnh Hiệu Tích liên tục tàn sát thân thể cậu.
Hiệu Tích vẫn cố gắng kháng cự lại. Hai người lăn qua lộn lại đến nỗi trên giường chăn ga đã thành một đống lộn xộn không ra hình dạng gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
[YoonSeok/Sope] Là yêu hay là hận?
FanfictionTác giả bản gốc aka Mẹ đẻ: Sakura Shan (Shantran). Bảo mẫu: Qwangjubaby (tui). Tác phẩm đã được chỉnh sửa thông qua sự cho phép của tác giả, không phải là sản phẩm do mình trực tiếp tạo ra. ~ Thưởng thức nào ~