52. Lại gặp mặt.

685 7 0
                                    

Edit: Kiều Anh.

Beta: DinhHa.

Tiêu Hà Hà sáng sớm đưa con trai đi học, sau đó cầm cái hộp kia đi tới Tần thị, chỉ là không có lên lầu, ở cửa Cao ốc chờ đợi Tần Trọng Hàn đến.

Cô muốn trả đồ cho anh.

Tần Trọng Hàn ngừng xe xong vẻ mặt sương lạnh hướng Cao ốc đi tới, rất xa, Tiêu Hà Hà nhìn đến bóng dáng cao lớn của anh, chỉ cảm thấy xa lạ mà quen thuộc, hít sâu, cô đi tới."Tổng giám đốc!"

Hơi sững sờ, Tần Trọng Hàn ngước mắt, ánh mắt khóa lại khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Hà Hà, thấy vật trong tay cô, ánh mắt ngẩn ra, không nói gì, nhìn cô vài giây, không đợi Tiêu Hà Hà mở miệng, anh tiện nghiêng người đi qua, giống như không quen biết cô.

"Tổng giám đốc, vật này mời anh trả lại cho Ngữ Điền!" Ở gặp thoáng qua nháy mắt, Tiêu Hà Hà vội vàng mở miệng.

Thân thể của anh cứng đờ, hai người ở nơi cửa Cao ốc, đưa tới rất nhiều người chú ý.

Cô xoay người, sắc mặt của cô trắng bệch, đưa cái hộp tới, thế nhưng anh lại không tiếp.

"Đưa ra ngoài gì đó chúng tôi chưa bao giờ sẽ thu hồi, không cần liền ném thùng rác đi!" Ánh mắt của anh từ trên người cô chuyển đến chiếc hộp.

"Đó là chuyện của tổng giám đốc, tôi không nghĩ muốn nợ người!" Tiêu Hà Hà sửng sốt, vẫn là đem hộp nhét vào trong tay anh, quay người lại đi ra ngoài.

Anh nhìn như không nhìn, cầm lấy qua tay ném vào Cao ốc lối vào một bên thùng rác, như vậy chẳng thèm ngó tới.

"Anh. . ." Tiêu Hà Hà bị hành vi của anh tức giận thân thể cứng đờ, dừng bước.

Tần Trọng Hàn sắc bén ngóng nhìn cô, sâu xa nói: "Nữ nhân không cần quá tùy tiện, hôm nay tới đưa lễ vật là muốn tiếp tục trở về đi làm sao? Tiêu Hà Hà, thật xin lỗi, niềm hi vọng này, cho cô phá diệt rồi !"

"Cái gì?" Cô kinh ngạc, cảm giác giống là bị người nhục nhã, một luồng giận dữ xông lên đỉnh đầu.

"Cô là một cô gái có rất nhiều tâm kế, có điều, vẫn bị tôi xem thấu!" Tần Trọng Hàn nói xong câu này châm chọc gợi lên khóe môi.

Tiêu Hà Hà nắm chặt quả đấm, nhẹ nói nói: "Trong lòng tổng giám đốc là như vậy âm u, không có ở bên cạnh anh công tác, tôi cảm giác cực kỳ may mắn!"

Cô ẩn hạ lửa giận, mỉm cười, xoay người rời đi, mà anh muốn nói lại thôi.

Cửa phòng Tổng giám đốc đóng chặt lại, ai cũng không dám tiến lên một bước, Tần Trọng Hàn từ khi sáng sớm sau khi vào văn phòng, lại không đi ra ngoài.

Trong phòng, lượn lờ khói thuốc.

Khói thuốc trong tay Tần Trọng Hàn bất tri bất giác cháy đến tận cùng, mãi đến nóng tay, mới phát hiện khói đã hết rồi.

Mà trên bàn, cái hộp kia đã nhặt được trở về, cô cư nhiên không muốn lễ vật này, chết tiệt, muốn cái lễ vật sẽ chết a?

NGÀY MẸ ĐÁNH TỔNG TÀIWhere stories live. Discover now