64. Tự thu xếp ổn thỏa.

598 7 0
                                    

Edit: DinhHa.

Vừa nói, Ngữ Điền tự mình gắp một miếng sườn, bỏ vào chén trong chén Tần Trọng Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi nhìn anh, Tần Trọng Hàn khốc khốc trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng vẫn là rất yên tĩnh bắt đầu ăn.

Tiêu Hà Hà cầm chén lần nữa đưa tới, Tần Trọng Hàn nhưng đứng lên."Ngữ Điền, no chưa?"

Ngữ Điền gật đầu một cái. "Dạ!"

"Nên về nhà!" Tần Trọng Hàn trầm giọng nói.

"Nhưng là con còn phải cùng Thịnh Thịnh chơi với nhau cái đó đồ chơi... ."

"Về nhà!" Ngắn gọn hai chữ, tỏ rõ giờ phút này đã không vui.

Tiêu Hà Hà cùng Tằng Ly cũng có chút bất ngờ, Tằng Ly lại là mở miệng."Hàn, ngươi đi trước đi, đợi một hồi ta lúc trở về đem Ngữ Điền cho đưa trở về!"

"Có thể không cha?" Ngữ Điền có như vậy một chút mong đợi.

Tần Trọng Hàn quay đầu lại nhìn chăm chú anh, sắc bén tròng mắt lóe lên ưu tư không biết tên."Cha đi trước!"

Tiêu Hà Hà vốn không lên tiếng, đứng lên qua bên kia thuốc kia, "Cái này là thuốc của anh, lần này đừng quên mang theo!"

Tầm mắt rơi vào trên mặt cô, thấy cô không nói lời nào, anh giật giật môi, muốn nói gì. Nhưng là đấu tranh hồi lâu, hay là không nói câu nào. Vốn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, bây giờ chỉ có yên lặng.

Sau đó, anh vẫn không có lấy, mà là xoay người đi. Tầm mắt khi nhìn đến bó hoa kia một lúc, Tần Trọng Hàn trong mắt lóe lên vô hình hoa lửa, thâm thúy không đáy.

" A lô ! Tổng tài, thuốc anh!" Tiêu Hà Hà nhìn một cái anh không nhận, có chút nóng nảy lại đi theo ra.

Mới vừa đi ra cửa, thì đã không thấy Tần Trọng Hàn, cô có chút nóng nảy đi bên ngoài đuổi theo.

Cửa hành lang một bên đột nhiên đưa ra cánh tay có lực, chợt đem eo cô ôm, một giây kế tiếp, cô bị anh mang vào trong ngực ấm áp."Ngô..."

Cơ hồ là không có cơ hội thở dốc mà, môi anh bá đạo ngăn chặn môi của cô, một cái triền miên ấp úng hôn như vậy bá đạo rơi vào môi của cô.

Tiêu Hà Hà trong đầu một mảnh trống không, nụ hôn của anh vừa vội vừa mãnh, giống như là lửa đốt cô.

"Không cho phép ra tường!" Anh rốt cuộc ở cô sợ không rõ trong nháy mắt buông lỏng cô, đầu tựa vào trên bả vai cô, ở bên tai cô lẩm bẩm mê sảng.

Tiêu Hà Hà lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên run sợ nhìn anh, trong bóng tối, đột nhiên nheo lại tròng mắt. Môi đỏ nhúc nhích, có chút cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

"Làmphụ nữ của tôi!" Thanh âm rất thấp rất thấp, thậm chí có chút quen thuộc, giống như là...

Tiêu Hà Hà có trong nháy mắt ảo giác, làm sao cô cảm thấy giống như là thanh âm hồ ly tiên sinh chứ ? Chẳng qua là trong nháy mắt, cô đẩy anh ra, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi nói chúng ta là bạn, tôi sẽ vui vẻ tiếp nhận, nhưng là ngươi như vậy đối với tôi lần nữa xâm phạm để cho tôi thật rất không ưa, tôi không muốn bằng hữu như vậy, không muốn lại tới dây dưa tôi! Ngươi để cho tôi cảm thấy rất phiền não rất chán ghét!"

NGÀY MẸ ĐÁNH TỔNG TÀIWhere stories live. Discover now