2. Mất đi trong sáng.

1.4K 21 0
                                    

Edit + Beta: Trương Nhuy.

"Tôi không hối hận!" Cô đang chột dạ lại kiên định nói, vì em trai, vì nhà họ Tiêu, cô cam tâm tình nguyện giao bản thân của mình cho người đàn ông này.

Sau mặt nạ là ánh mắt lạnh như băng đột nhiên nhu hòa nhìn xuống, vẫn như cũ lẳng lặng mà dừng ở gương mặt cô, thấp giọng nói: "Cô xác định là cô biết kế tiếp sẽ?"

Tiêu Hà Hà bị anh ôm vào trong phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường lớn, anh cởi bỏ âu phục, phóng lên ghế sofa bên cạnh, không có một nếp nhăn.

Tiêu Hà Hà nhìn động tác của anh, cô chắc chắn người đàn ông này thích sạch sẽ.

"Tôi biết!" Vẫn là kiên định như thế, không chút nào lùi bước, chỉ cần em trai sống tốt, tất cả đều đáng giá.

Đột nhiên, cô cảm thấy bộ ngực của cô bị một đôi tay nắm chặt, đau quá, lực đạo của anh quá to lớn làm cô muốn khóc, những giọt lệ tạo thành màn sương trước mắt, cô nhìn thấy khóe miệng của anh nhếch lên, dường như không vui."Cô thật sự là không biết xấu hổ, lại bán đứng thân thể của chính mình, cực kỳ thích tiền như vậy sao?"

Trong lòng đau xót, nước mắt Tiêu Hà Hà ở trong vành mắt đảo quanh, sao cô có thể không biết xấu hổ?

Cô thật sự không còn cách nào khác, cô không thể đứng nhìn em trai của mình chết!

Nhưng mà cô không có ý định giải thích, dù sao cô cũng là vì tiền bạc mới làm người mang thai hộ.

Thấy cô không nói, anh dường như lại càng không vui, một bàn tay thăm dò bên trong áo ngủ của cô, chạm lấy bộ phần mềm mại kia, không ôn nhu mà bắt đầu vuốt ve, một bên cười lạnh: "Nơi này chưa có ai từng chạm qua?"

Đột nhiên thân thể kéo đến một trận lạnh lẽo, cô không khỏi khẽ run lên, anh dời môi xuống xương quai xanh của cô.

Trong lòng cảm thấy cực nóng làm cô vừa giận vừa thẹn, chưa bao giờ có cảm giác khó chịu đến vậy, theo bản năng cô liền né tránh, hướng về phía bên kia giường mà lăn đi.

Trong đầu thậm chí còn muốn chạy trốn, nhưng mà trốn tránh thì khoản tiền kia phải làm sao bây giờ?

Anh giữ chặt cô, kéo áo ngủ của cô lên để lộ ra dáng người xinh đẹp. Cúi đầu hôn lên nơi anh vừa dùng tay chạm qua, ngữ điệu lạnh lùng: "Cô không phải là cần tiền sao? Ừm? Thế thì làm gì phải trốn? Chạy thoát ngay lập tức sẽ không có tiền!"

"Không! Chúng ta cũng không thể tiếp tục vào ngày mai được sao?!" Tiêu Hà Hà sợ hãi mà kêu to, đẩy trúng thân thể anh, giãy dụa lăn về hướng bên kia giường.

Cô sợ, thật sự sợ! Người đàn ông này quá kinh khủng.

"Cô không cần tiền sao? Tốt lắm, cô hiện tại có thể rời khỏi đây!" Anh buông cô ra, hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Hà Hà nhất thời sửng sốt, cô đang làm cái gì thế này! Nhìn mặt nạ hồ ly ở trước cô, cô đột nhiên vội vàng mà yếu đuối ôm lấy cánh tay của anh, nhỏ giọng run rẩy nói: "Tôi không né tránh nữa!"

NGÀY MẸ ĐÁNH TỔNG TÀIWhere stories live. Discover now