Edit + Beta: AnHaLam
"Như vậy cha có thể cùng với mẹ con ở chung một phòng rồi!" Tần Trọng Hàn nói xong câu đó, đưa mắt nhìn Thịnh Thịnh. Anh biết Thịnh Thịnh nhất định sẽ cực kỳ khẩn trương, quả nhiên lỗ tai cậu dựng lên.
"Ngữ Điền, buổi tối cậu cùng mẹ ngủ, tớ với cha cậu cùng ngủ!" Thịnh Thịnh an bài nói. Cậu mới không sợ hắn! Hắn muốn cùng mẹ ở chung, vậy phải đợi hắn sau khi kết hôn đi!
"Tốt quá! Thật sự tớ có thể cùng mẹ ngủ chung sao?" Ngữ Điền hiển nhiên là rất vui vẻ, vui vẻ không thể tin được.
"Đúng vậy, có thể!" Thịnh Thịnh khiêu khích nhìn lướt qua Tần Trọng Hàn.
Tiêu Hà Hà ở phòng bếp vội vàng, cảm giác không khí có chút quỷ dị.
Tần Trọng Hàn gặp trắc trở, đi đến cửa phòng bếp, đối Tiêu Hà Hà nói: "Chuyển đến nhà trọ trên núi ở đi!"
"Vì sao vậy?" Cô nhíu mày.
"Tôi nói đi thì đi đi!" Thanh âm của anh trầm trầm, bá đạo như vậy.
Tiêu Hà Hà đang rửa đồ ăn, đột nhiên, một trận tiếng chuông di động dồn dập truyền đến. Cô lau khô tay xong, từ trong túi áo cầm điện thoại ra bấm nghe. Điện thoại là Mễ Cách gọi tới.
"Hà Hà, ra ngoài một chuyến, chúng ta đi hát!"
"Nhưng mà hiện tại tớ không rảnh!" Tầm mắt Tiêu Hà Hà theo bản năng quét một vòng trong phòng, Tần Trọng Hàn đang tựa tại cửa phòng bếp, nhìn cô gọi điện thoại, đèn chiếu sáng vào một bên mặt của hắn, một bên mặt trong ánh sáng đèn, một bên ở trong bóng tối, đao chém rìu gọt ra một loại dung nhan lạnh lùng ben trong ẩn chút tức giận, thâm trầm khiến cho lòng người nghẹn ngào, tóc đen che hai tròng mắt, che đi ánh sáng.
"Không phải Thịnh Thịnh đang ở trường sao? Đi đi , đi đi mà!"
"Thật sự không rảnh!" Tiêu Hà Hà vội vàng nói. "Thôi nào , chờ tờ không bận nữa, lại mời cậu đi có được không?"
Sau khi nói như vậy, Mễ Cách mới buông tha cho cô. Trong lúc vui cười cúp điện thoại, Tiêu Hà Hà vừa quay đầu nhìn đến Tần Trọng Hàn, lập tức thu lại nụ cười, tiếp tục rửa rau.
Qua một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn đến anh còn đang đứng ở cửa, bộ dạng trầm mặc nhạt nhẽo, dường như cực kỳ xoắn xuýt. Cô lơ đãng ngẩng đầu, thoáng nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nghĩ đến bọn nhỏ mà nói, bộ dạng kinh ngạc của anh.
Trong một khắc đó, cô dương lên khóe môi, trong lòng âm thầm buồn cười.
Tần Trọng Hàn lại đang thắc mắc, người nào gọi điện thoại tới, không rảnh? Không phải là đàn ông đi? Nhớ rõ lần trước cô nói qua có bạn trai, mà giờ phút cô nhận cú điện thoại này lại vui vẻ như vậy, lại vẫn làm nũng nói thỉnh người nọ, thật sự là gặp quỷ, có khi nào cô đối với mình có thái độ tốt như vậy không?
Ánh mắt Tần Trọng Hàn không chút để ý mà nhìn thẳng mặt cô, nhìn thấy cô cúi đầu cười yếu ớt. Khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt khó xử, rõ ràng sung sướng, lại không biết vì ai.
YOU ARE READING
NGÀY MẸ ĐÁNH TỔNG TÀI
Narrativa generale[Quyển 1] Tên truyện: NGÀY MẸ ĐÁNH TỔNG TÀI. Tác giả: Thiên Quang. Độ dài: 212 chương ( chia làm 2 quyển). Nhóm dịch: Lạc Hy Quán. . Có một số chap chỉ là bản edit. Sẽ cập nhật beta sớm. . Một bản hợp đồng, trải qua một kiểm nghiệm cô được duyệt làm...