CHƯƠNG 10

601 36 0
                                    

Yến Chỉ Hoài kéo tay Tiểu giao, không nhanh không chậm, từ từ dạo phố, tựa hồ muốn đi hết một lần mọi con đường trong Tề huyện. Xa xa vài người đi theo sau bọn họ gấp đến độ vò đầu bứt tai, đều đi hơn mười con phố rồi, tiểu mỹ nhân không mệt sao? Chân không đau sao? Tên nam nhân này thật sự là không biết thương hương tiếc ngọc! Mắt thấy mặt trời sắp lặn về tây, sắc trời đã dần tối, hai người kia rốt cục như bọn họ mong muốn, quẹo vào một ngõ nhỏ hẻo lánh không người. Vài người trong lòng vui vẻ, bước nhanh theo. Yến Chỉ Hoài cùng Tiểu giao nói nói cười cười, bất động thanh sắc, thẳng đến lúc tiếng bước chân của mấy người kia dần dần tới gần, lúc này mới chậm rì rì dừng cước bộ, quay đầu lại. Tiểu giao quay đầu nhìn.

Vài tặc nhân nương theo thản nhiên ánh trăng nhàn nhạt thấy rõ dung mạo Tiểu giao, không khỏi một đám mắt trợn tròn. Làn da trơn bóng mịn màng như ngọc, trường mi nhập tấn, mắt phượng nhỏ dài, quả nhiên là mi mục như họa, đang lạnh lùng nhìn bọn họ, cũng là một vẻ phong tình nói không nên lời.

"Thật sự là một tiểu mỹ nhân a......" Tên cầm đầu cười phóng đãng đi tới, một tay đẩy nam tử thoạt nhìn yếu đuối ra, vươn tay khiều cằm mỹ nhân- "Tiểu nương tử, đêm còn dài, theo mấy đại gia đi khoái hoạt không?"

Mỹ nhân chán ghét nhíu nhíu mày, tầm mắt dừng ở phía sau gã, tên tặc nhân chỉ nghe thấy từ sau lưng mình truyền đến một giọng nói vui vẻ- "Xuống tay nhẹ một chút, đừng giết chết họ."

"Ngươi nói gì? Tiểu mỹ nhân như vậy, đại gia ta sao lại giết chết được? Ha ha ha......" Tặc nhân càn rỡ cười ha hả, tiếng cười chưa dứt, liền nghe một tiếng "Răng rắc" thanh thúy vang lên, đúng là cánh tay đã bị bẻ gẫy, tiếng cười kia nháy mắt liền vặn vẹo thành một tiếng hét thảm.

"A a a — đau a!"

Vài tên đồng lõa còn lại thấy lão đại gặp nạn, giật mình vội vàng chạy đến hỗ trợ. Yến Chỉ Hoài tựa vào tường xem kịch vui, trong chớp mắt, vài tặc nhân kia liền nằm la liệt trên đất, tiếng kêu rên vang lên, tía má ơi, người này làm sao là mỹ nhân gì a, là Diêm La sống đi ra từ địa ngục thì đúng hơn?

Mắt thấy nhóm ác đồ này bị Tiểu giao chỉnh nhiều rồi, không phải gãy tay thì là gãy chân, người nào người nấy mặt mũi bầm dập thảm thương, Yến Chỉ Hoài rốt cục lên tiếng- "Đủ rồi, thả bọn họ đi."

Tiểu giao hừ một tiếng, lại đạp mấy cước, lúc này mới đi tới bên Yến Chỉ Hoài, giống như tranh công hướng hắn làm nũng- "Ta nghe lời ngươi nói, không giết chết bọn họ nha."

Yến Chỉ Hoài cười sờ sờ đầu của hắn, sau đó chậm rãi tiêu sái đi qua, cúi đầu nhìn xuống đám tặc nhân nằm trên mặt đất đang lầm bầm kia. Tên cầm đầu run lên một chút, lúc trước căn bản không lưu ý nam tử này, giờ mới thấy hắn nổi bật giữa ánh trăng sáng, một bộ tố y, mi mục ôn hòa, gió nhẹ lay động y bào, lẫm lẫm hiên ngang như xuân phong, giống như tiên nhân hạ phàm. Mắt thấy ngón tay y nhẹ nhúc nhích, túi bạc trên người mình lại giống như mọc cánh, nháy mắt liền nằm trong tay y, tiếp đó trong tay kia lại nhiều thêm vài túi bạc, hiển nhiên là của vài huynh đệ kia.

Thần...... Thần tiên sao?

Vài người hai mắt trừng lớn, khiếp sợ cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Có thần tiên trắng trợn cướp bóc như vậy sao?

"Đại...... Đại tiên tha mạng!" Một tặc nhân nay chỉ hận mình hai mắt như mù, cư nhiên dám đụng vào thần tiên, cũng không quản cả người đau đớn, quỳ rạp trên mặt đất liều mạng dập đầu- "Cầu đại tiên buông tha huynh đệ chúng ta, chúng tiểu nhân không dám nữa!"

Yến Chỉ Hoài làm một cái định thân thuật, làm bọn họ ở nguyên tại chỗ cũ, cười nói- "Đêm dài sương hàn, ủy khuất vài vị. Sáng sớm mai, sẽ có người đưa bọn ngươi đến quan phủ." Ước lượng vài túi bạc trong tay, quả thật là có chút ngân lượng, mỉm cười- "Đa tạ hậu tặng."

Vẫy vẫy tay với Tiểu giao, lưu lại một đám tặc nhân không thể động đậy, thản nhiên rời đi.

Yến Chỉ Hoài mang theo Tiểu giao, sau khi rời Tề huyện, đi không mục đích, một đường hướng nam, xem hết phong thổ ven đường. Tiểu giao ban đầu không hiểu nỗi khổ dân gian. Chỉ nhìn thấy có người suốt ngày lao khổ, lại chỉ áo rách che thân, cơm không đủ ba bữa. Có người không hề lao động, mà lại cẩm y ngọc thực, cha nương giàu có. Yến Chỉ Hoài tiền tài tới dễ dàng, cho đi cũng dễ dàng, lấy từ chỗ phồn hoa, cho đi chỗ thâm sơn cùng cốc, ngẫu nhiên cũng thay người thi pháp trấn trạch, thu phục yêu quái phá hoại, có đôi khi hung hăng cướp tiền trạch chủ, có đôi khi không lấy một xu.

Đối với đám yêu quái bị y thu phục, Yến Chỉ Hoài cũng có phân ra tốt xấu. Tội ác tày trời, liền để Tiểu giao một ngụm nuốt vào. Còn đối yêu quái thật sự có nỗi khổ tâm, giáo hóa một hồi, đánh về nguyên hình, từ nơi nào đến thì về lại nơi đó.

Tiểu giao ở trong tỉnh tỉnh mê mê, dần dần hiểu được như thế nào là thiện, như thế nào là ác, hiểu được yêu quái nào nên ăn, yêu quái nào nên phóng một con đường sống, hiểu được người nào là nên giáo huấn, người nào lại phải được cứu tế, cũng hiểu được ở nhân gian, chỉ có một nam một nữ mới kết làm vợ chồng, sinh ra hậu duệ.

Nhưng hiểu được thì hiểu được, trong nội tâm Tiểu giao, cái gọi là thiện ác, chỉ có một dạng, đó là có can đảm dám khi dễ Yến Chỉ Hoài, cùng hắn đối nghịch, đều đáng chết. Người cũng thế yêu cũng thế, ai cũng cũng không tha.

Về phần đạo phu thê như lời Yến Chỉ Hoài nói, âm dương hài hòa, đối với nó chẳng là gì cả. Dù sao trong mắt nó trừ Yến Chỉ Hoài, không ai đáng cho nó liếc mắt một cái, người cũng vậy, yêu cũng vậy. Thiên hạ to lớn, nó chỉ cần một Yến Chỉ Hoài là đủ rồi.

Bất tri bất giác, không ngờ ở nhân gian dạo chơi đã được hơn nửa năm.

Yến Chỉ Hoài cùng Tiểu giao đến một trấn nhỏ, thấy sắc trời đã tối, liền tìm khách điếm để trọ. Tiểu giao cùng y ở một phòng, hai người dùng xong vãn thiện, tắm rửa xong, không có việc gì để làm nên sớm lên giường nghỉ ngơi. Bình thường Tiểu giao ở trên giường cực kì huyên náo, muốn lôi kéo y nói về chuyện đã xảy ra vào ban ngày. Đêm nay không biết có phải hơi mệt hay không, nhưng thật im lặng hiếm thấy. Yến Chỉ Hoài lên giường, vừa kéo chăn đắp lên người, Tiểu giao liền thuận thế dựa sát vào, một đôi tay ôm thắt lưng y, đầu tựa vào trên vai y. Yến Chỉ Hoài sớm thành thói quen, cũng lười đẩy hắn ra, tìm một tư thế thoải mái, khép mắt lại.

Đêm khuya yên tĩnh, ngay cả một tiếng động cũng không có.

Yến Chỉ Hoài chậm rãi mở mắt — đập vào mắt, là hắc ám dày đặc, giống như ánh sáng đều bị cắn nuốt, không riêng ánh sáng, ngay cả âm thanh cũng bị hắc ám này cắn nuốt. Trong mơ hồ, có hoa mai nhẹ nhàng bay tới, như ẩn như hiện, như có như không. Mà tại trong đêm tĩnh lặng cực độ, bỗng nhiên truyền ra một tiếng cười quỷ mị xuyên thấu yên tĩnh, sau đó liền hồi phục một mảnh im lặng. Yến Chỉ Hoài vỗ vỗ hai má Tiểu giao đang nằm trong lòng.

Không bình thường, khách điếm này có chút cổ quái. Loại yên tĩnh giống như chết chóc này, tựa như ngoài y cùng Tiểu giao ra, chung quanh không có cảm giác có vật sống, còn có tiếng cười kỳ quái kia. Nhưng y không cảm thấy tà khí gì, điều này rất bất khả tư nghị.

Tiểu giao vẫn ngủ như thường, không hề nhúc nhích. Yến Chỉ Hoài trong lòng giật mình, vội vàng đẩy mạnh hắn một cái, Tiểu giao đột nhiên mở hai mắt ra, xoay người đặt y ở dưới thân, một đôi mắt mông mông lung lung, như nhìn y, lại giống như xuyên qua y nhìn người khác. Dần dần, cặp mắt kia chuyển sang đỏ hồng, trên khuôn mặt quen thuộc kia, hiện ra biểu tình Yến Chỉ Hoài chưa từng gặp qua. Yến Chỉ Hoài trong lòng đập mạnh, cả người giống như bị cố định, không thể nhúc nhích.

Tiếng cười quỷ mị kia lại vang lên, thanh âm tinh tế cười ha ha, giống như có ngón tay lạnh lẽo đang nhẹ nhàng lộng tóc y.

"Là thần tiên...... thì sao? Tâm ma chưa giải, thần tiên cũng khó thoát khỏi mê hoặc của yểm mị."

Tầm mắt của Yến Chỉ Hoài không tự chủ được chậm rãi hạ xuống, ngay cả ánh mắt cũng dần tan rã. Trong bóng tối vô tận, y không biết bản thân đang ở phương nào. Đột nhiên vừa mở mắt, lại nghe bên tai có người nhẹ nhàng gọi y- "Sư huynh, sư tôn có lệnh, muốn ngươi lập tức xuống núi, cùng đại thần trong triều vào cung, thu phục yêu nghiệt mị hoặc đương kim thiên tử."

Y quay đầu nhìn, căn phòng quen thuộc, đánh thức y là thất sư đệ. Kiếp trước y làm người, lĩnh mệnh của sư phụ xuống núi tiến cung trừ yêu, chuyện cũ này đã trôi qua mấy trăm năm, sao lại tái hiện?

Đây đến tột cùng là mộng...... hay là yểm mị thuật?

Nhưng mà thân bất do kỷ, như cũ theo người vào trong cung, gặp được thiếu niên đế vương kia khí hư thể nhược vì yêu nghiệt tác quái. Chỉ thấy đối phương trên khuôn mặt gầy khảm một đôi mắt vô thần, biểu tình mệt mỏi, mỹ mạo từng xa hoa mà cao quý kia, nay chỉ như một khối thân thể rỗng. Đế quân ngồi ngay ngắn trên long ỷ, thanh âm hữu khí vô lực, sắc mặt tái nhợt, hiện ra một loại bệnh trạng mệt mỏi.

Đế quân nhìn y, cũng chỉ lười biếng liếc mắt một cái nói-" Thần côn này là các ngươi từ nơi nào tìm đến? Thân thể Trẫm rất tốt, nói cái gì trong hậu cung có yêu nghiệt, toàn nói xằng bậy!"

Người bị gọi là thần côn mỉm cười, vẫy phất trần một cái, khom người hành lễ- "Bệ hạ yên tâm, bần đạo Yến Chỉ Hoài, Tề vân sơn Thanh Vân đại đệ tử đời thứ hai mươi tám, vào cung vì Thái Hậu nương nương thực hiện cầu phúc."

Tâm ma của cả đời y, bắt đầu từ đây.

DƯỠNG LONG -  TÁC GIẢ TÔ ĐẶCWhere stories live. Discover now