Tối hôm đó, sau khi cho con ngủ xong, Thanh Tú ra ngồi cạnh cô đang xem tivi ở phòng khách.
Thùy Nhi đã pha sẵn cho cậu một cốc trà nóng, cậu là thích uống trà, thời này giới trẻ còn mấy ai như cậu chứ, cứ như ông già, bởi vậy người ta kêu cậu là " ông chú già " cũng đúng.Cả hai cùng bàn về chuyện đám cưới của họ.
-" Tú này, em dự định sẽ tổ chức tiệc cưới theo kiểu truyền thống, em thích áo dài cưới hơn là sorie!
-" Ừa, cô dâu Việt phải mặt áo dài chớ!
-" Còn tiệc thì em tính sao anh cũng chịu hết!
Cậu bưng ly trà uống rồi dang tay ôm cô vào lòng.
-" Chuyện này cũng không đến lượt em lo đâu, ba đã tính trước một bước rồi, ba nói chỉ có một đứa con, phải tổ chức cho linh đình với lại đối tác làm ăn, bạn bè của ba cũng nhiều lắm!
-" Ba thiệt là, thường ngày đâu có nhanh nhẹn vậy đâu, sao lần này lại nhanh đến thế chứ ?
-" Chắc ba sợ mất rễ! Haha...
-" Em lại chọc anh, anh là phải cám ơn ba đã chấp nhận anh!
-" Em cũng vậy!Hai người này thật hạnh phúc mà, tình yêu vượt thời gian của họ đã chiến thắng tất cả mọi trở ngại.
Điện thoại của cậu lại rung lên, không biết kẻ nào mà cứ thích gọi cậu vào buổi tối không biết.
Nhìn vào màn hình, là Hoàng Đan gọi, cậu nghe máy
-" Nhóc Đan, em gọi anh có gì thế ?
-" Tú hả con, hức... hức....
-" Là chú à, sao chú gọi con bằng số của Đan ?
-" Hức... Hoàng Đan nó bỏ chú đi rồi con ạ, nó đi thật xa rồi.
-" Có chuyện gì, chú nói rõ cho con biết ?!
-" Cậu sốt ruột với ông luôn, không biết có chuyện gì mà ông cứ sụt sùi mãi không biết!
-" Đan mất rồi con ạ, nó muốn gặp con lần cuối nhưng không kịp nữa rồi... hức hức...
-" Chú đang giỡn với con phải không ???
Cậu nói như thét vào điện thoại, rõ ràng hôm qua cô ấy còn nói chuyện với cậu, sao hôm nay lại đu xa được chứ, cậu không tin vào những gì vừa nghe nữa.
-" Chú mong con có thể tiễn em con lần cuối!
Ông chỉ nói một câu rồi cúp máy không để cậu hỏi thêm lời nào.Thấy cậu nghe điện thoại mà như mất bình tĩnh, cô lo lắng hỏi
-" Chuyện gì vậy anh ?
-" Hoàng Đan mất rồi, anh không tin nổi!
Cô như chết lặng với lời cậu, hôm qua còn đó, hôm nay vội vàng xa, cô còn hứa sẽ diện kiến em ấy, nhưng giờ không kịp nữa rồi.Cậu lấy lại bình tĩnh rồi nói
-" Đi, chúng ta đi Hội An ngay!
Cô không nói gì, cùng cậu thu xếp đồ đạc của Thanh Hiền, cả hai thay đồ rồi bế con bé sang giử nhà Tài Phát.
Vợ chồng họ biết chuyện cũng thông cảm!.
Cô và cậu ra sân bay, mua hai vé khẩn rồi đi.Đến nơi cũng đã 2 giờ sáng, cả khu phố chìm trong tĩnh lặng, riêng chỉ còn ngôi nhà ấy là vẫn sáng đèn.
Cậu nắm tay cô bước vào, mọi người nhận ra cậu, cậu đứng khựng lại khi thấy người con gái kia nằm im lìm ở đấy với chiếc khăn trắng trên mặt.
Không tự chủ được mà nước mắt cậu rơi, cô cũng không kém gì cậu đâu, cũng khóc thương cho một cô gái bạc phận, một nữa đời còn chưa qua hết.Ba Hoàng Đan thấy cậu thì ôm ghì lấy cậu mà khóc nức nở
-" Nó bỏ chú rồi Tú ạ, làm sao chú sống nổi đây Tú ?!
Có ai thấu cho nỗi lòng người làm cha, gà trống nuôi con hơn chục năm trời, vợ mất sớm, giờ thì đứa con duy nhất này cũng bỏ ông mà đi, cái cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh,thật khiến người khác đau lòng.
Mọi người ai cũng thương cho Hoàng Đan, con bé dễ thương, hiền lành thế kia mà ông trời nở đành lòng cướp đi mạng sống của nó.
Cậu an ủi ông khi cả ba người đã an tọa trên ghế.
-" Thôi, chú đừng buồn nữa, cứ để em ấy ra đi thanh thản, chú cứ thế này, em ấy không đi được đâu!
Ông ấy im lặng, tội nghiệp ông, lúc sao cũng lấy bình tĩnh, gạt đi những giọt nước mắt đau thương, ông tiếp chuyện cùng cậu, ông hỏi
-" Đây là vợ con à, chú mới nghe bé Đan nói tối qua!
-" Vâng ạ, đây là Thùy Nhi vợ con!
Cô cũng gật đầu chào ông. Cậu hỏi
-" Chuyện là thế nào, chú kể con nghe ?!
-" Ông im lặng rồi cũng lên tiếng.
-" Lúc sáng, nó xin phép chú lên trường xem kết quả học kì, đi chưa được một giờ đồng hồ thì chú nhận điện thoại từ bệnh viện, họ bảo con bé gặp tai nạn ở ngoài cảng!
-" Chú đến bệnh viện, Hoàng Đan chỉ kịp nói lời xin lỗi chú rồi nhắm mắt ra đi....
Nói đến đây, nước mắt ông lại rơi..
-" Chú đau lắm Tú ạ!
Cậu cảm thương cho ông
-" Thôi chú, giờ không phải lúc đau buồn, điều chú cần làm bây giờ là lo tang lễ cho em cái đã!Cậu khuyên ông nên chợp mắt vì đã 3 giờ sáng, thức suốt ông ấy sẽ gục ngã mất, nhưng ông là một mực không chịu rời đi nghỉ, cứ ngồi bên xác Hoàng Đan suốt cho đến sáng đội mai táng đến tiễn cô lên đường rồi ông cũng ngất đi trong tiếng khóc.
Tang lễ diễn ra trong hai ngày, mọi người trong phố ai nấy đều đến chia buồn cùng gia đình, cả bạn bè, thầy cô của Hoàng Đan từ Thủ Đô cũng kịp thời đến chia buồn.
Trong tang lễ, ai nấy đều mặc áo màu xanh biển, cô rất thích màu đấy.
Ông thương con nên đã yêu cầu mọi người mặc áo xanh đến viếng như thế!Tối đó, cậu mang đàn ra lễ tang, xin được đàn tặng người con gái ấy một khúc nhạc.
Vì trước lúc mất, Hoàng Đan rất thích nghe cậu đàn.Tiếng đàn tranh cùng giọng hát trầm buồn của một chàng trai tiễn cô em gái về cõi xa cực lạc nghe sao nảo nề, đắng cay, đau xót lòng người, cậu đàn vừa hát
- Chuyện tình đôi mươi chan chứa không bao giờ vơi.
- Như dòng suối tình êm ái
- Có anh và em, còn ai còn ai nữa.
- Đã yêu nhau trong cuộc đời.
- Chuyện mình từ một chiều dừng chân trú mưa.
- Ta bên nhau nhìn công viên lá đổ
- Tuy chưa quen mà sao tình như đã... giấu ngoài còn e.
- Trời làm mưa tuôn nên khiến xuôi anh gặp em.
- Cho mình kết lời hẹn ước
- Cớ sao trời cho tình yêu rồi ngăn cách
- Mấy ai không rơi lệ sầu
- Tình vừa nồng thì vừa được tin sót thương
- Em ra đi về bên kia cõi đời, xe tang lăn buồn trong lòng phố vắng...
- Ôi... em về đâu, vùi lắp mối duyên đầu
- Em ơi còn đâu, tuổi xuân mình đã chứng.
- Nay em về đâu, về thế giới xa nào ?
- Cho đời hiu hắt... như nghĩa trang.
- Một mình lê bước anh đến công viên ngày xưa
- Nghe làn gió buồn xao xác
- Ngỡ linh hồn em tựa theo ngàn cơn gió
- Oán than khóc duyên ban đầu
- Này là vườn kỉ niệm ngày ta mới quen
- Đây công viên chiều xưa thêu mối tình
- Nay không em vườn hoa hoang buồn xơ xác
- Nghĩa trang lạnh lùng...".Lễ tang xong, Thanh Tú đưa Thùy Nhi đến đồi sim, tay trong tay cùng đi dạo quanh một vùng đầy hoa tím.
Cậu kể
-" Nơi này là Hoàng Đan đã đưa anh đến, con bé thật tốt, đối với một người dưng nước lả như anh, con bé lại xem anh như anh ruột!
-" Anh buồn khi Đan mất sớm như vậy!
Thấy vẻ buồn rầu của cậu mà cô cũng buồn theo.
Mặc dù, chưa tiếp xúc với Hoàng Đan nhưng cô cũng rất quý em ấy, cái cách nói chuyện vui vẻ dễ thương, đáng tiếc là đến lúc mất rồi cô mới được thấy mặt, một người con gái đẹp không kém thua ai, chỉ trách số phận trớ trêu không cho con người cơ hội.Hai người đi cũng đã 3 ngày rồi, trở lại Sài Gòn, không muốn phiền gia đình Tài Phát nữa, giữ con cho cậu cũng mấy bữa trời chắc là cực lắm đây, vợ lại đang bầu bì nữa chớ!
Đến nhà Tài Phát đón con thì mới biết con bé không ở đấy.
Công nhận có thằng bạn tốt ghê!
Phát bảo sáng nay chú Quang đã đến đón Thanh Hiền về bên nhà rồi.
Xem ra ông ngoại này rất thương cháu đây.Cô và cậu đã đến nhà ông đón con, bé đang chơi với ông, thấy hai người con bé mừng, miệng cười toa tóe. Cậu đi lại bế con bé vào lòng, hôn lên má con bé, nhớ bé con của ba mẹ quá!
Ở lại cơm nước cùng ông, xong cậu mới xin phép đưa cô và con về nhà mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic GilenChi][18+] "VẪN CÓ EM BÊN ĐỜI "
Romantik+ Truyện dựa trên nền tảng hai phim " YÊU "và phim " Vẫn Có Em Bên Đời "viết ra. Mình dựa trên 2 phim để viết truyện nên một cuộc đời họ hoàn cảnh khác nhau và duyên phận đã đưa Tú và Nhi gặp nhau, gắn kết vượt qua bao khó khăn, thử thách rồi họ đượ...