CHƯƠNG PHIÊN NGOẠI 1: CHẤP TỬ CHI THỦ, DỮ TỬ GIAI LÃO.

467 9 0
                                    


Từ sau khi Xung Hư và Lâm Bình Chi chết, giang hồ khôi phục lại thái bình, nhưng Liên Minh thiên hạ cũng không vì vậy mà giải tán, ngược lại ngày càng có thêm nhiều môn phái gia nhập, phố lớn ngõ nhỏ đều tán dương minh chủ Lệnh Hồ Xung võ công cái thế anh dũng ngăn địch, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại chỉ một chiêu đã giết chết Xung Hư, dùng nước mưa tru sát toàn bộ quái vật đao thương bất nhập.

Bất quá, càng làm cho người ta phải bàn tán say sưa vẫn là mối kỳ duyên có một không hai giữa Lệnh Hồ minh chủ và Đông Phương giáo chủ, trong dân gian được truyền lưu thành thần thoại, trước khi kết minh, Nhật Nguyệt thần giáo vẫn bị xem là ma giáo, ai cũng không thể ngờ, từng là đại đệ tử của Hoa Sơn lại đi yêu giáo chủ ma giáo, thật có thể nói là kỳ duyên.

Chuyện của hai người được lưu truyền thành nhiều bản khác nhau, bản nhất kiến chung tình, bản lâu ngày sinh tình, bản cùng chung hoạn nạn, thậm chí còn có người đem Đông Phương Bất Bại biến thành nữ quỷ ma giáo, cùng Lệnh Hồ đại hiệp diễn một vở nhân quỷ luyến... thực khiến người ta phải dở khóc dở cười.

Mà hai nhân vật chính trong truyện...

"Các vị, sự tình đã trôi qua hơn bốn tháng, hiện nay giang hồ yên ổn, thiên hạ thái bình." Lệnh Hồ Xung ngồi ở trong đại điện nhật nguyệt thần giáo, cầm lấy ly rượu trên bàn kính chưởng môn các phái, uống một ngụm rồi tiếp tục nói: "Lệnh Hồ Xung ta, cũng đã đến lúc nên thoái vị nhường cho người hiền."

"Lệnh Hồ minh chủ vạn vạn không thể!" Mạc Đại vội vàng lên tiếng ngăn cản.

"Lệnh Hồ mình chủ, lúc võ lâm nguy nan, là ngài đã đã dẫn dắt mọi người cùng nhau chống địch, hiện nay mặc dù đã thái bình, nhưng..." Nghi Ngọc sư thái nhìn các chưởng môn khác: "Chúng ta cảm thấy để ngài tiếp tục đảm đương chức vị minh chủ vẫn là tốt nhất."

"Đúng vậy Lệnh Hồ minh chủ." Chưởng môn phái Không Động cũng lên tiếng phản đối: "Hơn nữa ngài còn giúp hóa giải ân oán bao năm nay giữa nhật nguyệt thần giáo và các môn phái khác, khiến hai bên biến thù thành bạn, ngôi vị minh chủ này, ngoài ngài ra, không còn ai thích hợp hơn."

"Đúng vậy!" Chưởng môn phái Côn Luân đứng lên, nhìn Lệnh Hồ Xung, cười nói: "Lệnh Hồ minh chủ, cho dù ngài muốn thoái vị, thì tân minh chủ không nhất định sẽ hợp khẩu vị của lão hủ."

"Ha ha, Lệnh Hồ minh chủ trời sinh tính tình hào sảng lại không câu nệ tiểu tiết, những người khác sao, ta sợ không được như ngài a!"

"Tại hạ may mắn được các vị nâng đỡ, quả thực là thụ sủng nhược kinh, có điều..." Lệnh Hồ Xung mỉm cười, tiếp tục nói: "Phu nhân ta hiện đã mang thai hơn sáu tháng, đang là thời điểm cần được chăm sóc nhất, tại hạ thực sự không thể một thân hai việc."

"Không sao." Mạc Đại ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lại nói: "Hiện tại giang hồ gió êm sóng lặng, hay là như vậy, ngài cứ toàn tâm chăm sóc Đông Phương giáo chủ, nếu không xảy ra chuyện gì lớn, minh chủ cũng không cần để tâm."

"... Lệnh Hồ minh chủ, như vậy liệu có được không?" Nghi Ngọc cười cười nhìn Lệnh Hồ Xung.

"Cái này..."

[ĐỒNG NHÂN] TÂN TIẾU NGẠO GIANG HỒ 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ