Vạn Côn bỏ luôn việc làm. Cậu từ chức quá nhanh, đến nỗi mọi người không kịp có thời gian phản ứng. Lúc Vương Khải nghe cậu nói không làm việc nữa, chẳng hề cho là thật, tay tiếp tục lo xử lý công việc, bảo: "Cứ đi làm việc đi đã."
"Thật sự là em không làm nữa đâu." Vạn Côn đặt một túi đồ lên trên bàn làm việc, chiếc bàn vẫn y như trước đây, chất đầy những tờ giấy A4 vạn năm không thay đổi, loang lổ bụi bặm. Trong túi đồ là một mớ quần áo, không giặt không ủi gì, cuộn thành một búi nhét vào. Vương Khải ngẩng đầu liếc cậu, sắc mặt không tốt, nói: "Đi làm trước đi đã được không hả, không thấy ở đây đang bận à?"
Vạn Côn buông túi đồ xuống xong, tay đút lại vào trong túi, nói: "Đồ để chỗ này, lương tháng này khỏi đưa, em đi đây."
Cậu xoay người mở cửa, lúc đó Vương Khải mới gọi giật phía sau, "Quay lại!"
Vạn Côn ngoái đầu, Vương Khải hỏi: "Đây là đang giở trò gì?"
Vạn Côn đáp: "Không làm nữa."
"Không làm nữa?" Vương Khải giống như vừa nghe một chuyện nực cười, "Sao không làm nữa."
"Thì không làm nữa thôi."
Vương Khải: "Tìm được chỗ mới rồi?"
Vạn Côn: "Chưa."Vương Khải nghe cậu nói "chưa," cười lạnh một tiếng, nói mát: "Ái chà, có phải là làm xong một lần đã nếm được mật ngọt (quên trái đắng) rồi không." Anh ta khoanh tay, lấy một ngón tay chỉ Vạn Côn, nói: "Có ai đó nói sẽ bao nuôi chú mày gì đó phải không? Anh nói cho biết, nếu mà đi tin cái con mụ đó, đến lúc bị nó đá văng thì không biết bò đi đâu để khóc đấy."
Vạn Côn nhìn Vương Khải: "Không ai bao nuôi em, em cũng chưa tìm ra chỗ làm khác, em chỉ nghỉ việc thôi."
"Đừng chém gió với tôi!" Vương Khải rõ ràng là không tin, "Cái thứ....chính là thế này, đồ sói mắt trắng, mẹ kiếp, nó tìm ra gì tốt thì nó quên ngay mẹ già nó, nếu không làm ở đây thì mấy công việc khác đâu đến phần chú mày?"
Vạn Côn không muốn nói tiếp, xoay người chực rời đi.
"Anh nói cho mà biết, chú mày mà rời đi bây giờ thì đừng hòng quay lại!" Vương Khải nói.
Tay của Vạn Côn thoáng ngừng, đáp: "Sẽ không quay lại."
"Tao, đệch, —-"Vương Khải chụp một cái chai ở trên bàn, liệng về phía Vạn Côn, Vạn Côn nghiêng đầu lách theo bản năng, cái chai đụng trúng cửa, bắn ngược về, va vào phía đuôi mắt của Vạn Côn. Vạn Côn nhắm mắt lại một chút, sau đó liền nghe thấy sau lưng có động tĩnh, Vường Khải tóm cánh tay của cậu lôi về phía sau, Vạn Côn nhấc tay ra, đứng đối mặt với Vương Khải. Vương Khải thấp hơn Vạn Côn nửa cái đầu, nhưng cơ thể rất lực lưỡng, năm nay băm mấy tuổi, là nhân viên kỳ cựu của Tú Quý. Vương Khải híp mắt nhìn Vạn Côn, hỏi: "Nói không làm là không làm, mẹ kiếp, mày cho là chỗ này là chỗ nào?"
Vạn Côn: "Vậy anh muốn thế nào?"
"Thế nào?" Vương Khải đáp, "Muốn đi cũng được, để một vạn tệ lại đây."
Vạn Côn nhìn vào mắt của Vương Khải, cười lên một tiếng.
"Không có."
"Mẹ nó, không thì ở lại đây lo ngoan ngoãn làm việc cho tôi."
Vạn Côn: "Thủ hạ trong tay của anh kẹt đến nỗi không sao thả đi một người được sao?"
"Cái gì?"
"Em nói," Vạn Côn nghiêng đầu nhìn vào mắt Vương Khải, "Quán này của bọn anh thiếu em thì không xong à?"
"Đệch bà mày, nói nhẹ không ưng!"Vương Khải tung một cú, Vạn Côn không hề né tránh, ăn trọn cú đó vào mặt. Vương Khải là dân lăn lộn trong xã hội đen, ra tay nào có nhẹ gì? Một bên gò má của Vạn Côn lập tức sưng tấy lên. Cậu không tránh, Vương Khải cũng hơi thấy ngạc nhiên trong lòng, ngạc nhiên xong thì không đấm thêm cú thứ hai. Căn phòng lặng ngắt. Thật ra cũng không phải là rất "lặng," một cái hộp đêm, tuy là ở trong căn phòng trong cùng, nhưng cũng không "lặng" được bao nhiêu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trọn Đời Về Sau
Roman d'amour"Hà Lệ Chân....... em biết không, trọn đời về sau, em sẽ không yêu được người đàn ông nào khác nữa" ------------------------------------ Nguyên Tác: Hữu Sinh Chi Niên / 有生之年 Tác Giả: Twentine số chương: 58 + 3 Ngoại Truyện nhân vật chính: Vạn Côn...