- Tôi hỏi bà, ai là người đã gửi thư chuyện gia đình chúng ta tới Jeon gia?
Ông Hwang đỏ mắt nhìn vợ mình.
- Ông hay nhỉ, chuyện đó có bao người biết sao ông lại hỏi tôi?
Bà Hwang đáp lại với giọng điệu chẳng mấy quan tâm.
- Có bao nhiêu người biết sao? Bà nghĩ là bao nhiêu người? Nếu có người ta cũng chẳng đủ bỉ ổi để gửi thư nặc danh chuyện đó đến gia đình họ đâu.
Ông nghiêm mặt.
- Vậy cho nên ông mới nghĩ người bỉ ổi đó là tôi? Tôi nói cho ông biết, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi. Jeon gia biết chuyện thì đã sao? Họ còn có thể để yên cho thằng ranh đó cướp chồng của con gái tôi...
Bà Hwang vằn mắt đáp.
- Vậy... chuyện này chắc chắn là do bà làm đúng không?
- Ông đừng có ngậm máu phun người, bằng chứng đâu để ông nói đó là tôi?
- Bà... quả thật bản chất con người sau bao nhiêu năm vẫn chẳng hề thay đổi.
- Thì sao? Sau bao nhiêu năm chẳng lẽ ông đã coi tôi như người vợ thực sự, ông đã từng thương yêu tôi chưa? Đã từng coi trọng Min Hyun và Samie như cái thằng con hoang đó chưa?
- Bà... bà đừng có vô lý như vậy, ngay từ đầu tôi đã không yêu bà thì chắc chắn cả đời này cũng vậy. Tôi với bà đều là trách nhiệm mà thôi!
Ông Hwang cay nghiệt nói trước khi bỏ ra khỏi nhà.
Còn lại một mình, bà Hwang chẳng thể cầm nổi nước mắt. Chẳng còn biết mình đang ở đâu, bà ngồi bệt xuống đất, hai tay đưa lên ôm trọn lấy khuân mặt đã nhiều vết hằn của thời gian.
Câu chuyện của ông bà luôn bắt đầu bằng cãi vã và kết thúc cũng bằng cãi vã, đa phần đều là do bà gây chuyện nhưng bà hận cái sự vô tình, cái sự lạnh nhạt nơi ông.
Cũng chẳng hiểu tại sao ngần ấy năm sống với nhau chưa một lần ông bà có thể ngồi xuống cùng nhau nói những câu chuyện đời thường như bất kỳ cặp vợ chồng khác.
Nói không ngoa, ngay cả Hwang Min Hyun và Hwang Samie đều là sản phẩm của những lần bà bỏ thuốc ông mà có. Ngoài những lần đó ra, ông chẳng hề thân mật hay tìm đến bà bất kỳ lần nào.
Kể cả khi người con gái ông yêu nhất cuộc đời này ra đi, ông cũng chưa bao giờ tìm đến sự an ủi ở bà.
Tình yêu mù quáng của Park Hae In đã trở thành độc đoán và cay nghiệt, bà yêu ông, vẫn luôn yêu ông hơn bất kỳ ai. Song ông lại không hề cần đến tình yêu đó, ông không ngại làm tổn thương bà.
Vậy vì sao bao năm qua bà vẫn cố chấp ở bên ông? Không phải vẫn một lần mong được ông quan tâm, mong được gia đình hạnh phúc quây quần như bất kỳ gia đình nào khác hay sao?
Cho tới khi Park Hana mất đi rồi, tình yêu của ông cũng cô ta mà xuống mồ. Không một lần, một lần nào nghĩ tới cảm nhận của bà, của các con.
Dù ông vẫn luôn là người cha mẫu mực, người đàn ông mà gia đình nào cũng mong ước. Nhưng sự cố chấp và lạnh lùng của ông thì không phải ai cũng có thể nhận ra, cảm giác gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
BẠN ĐANG ĐỌC
Muốn Được Bên Anh (KookMin)
RomanceĐời trước mẹ cậu cùng chị gái tranh dành một người đàn ông, đời này cậu cũng vướng tình huống y như vậy... liệu cậu có thực sự được hạnh phúc?