Chương 50: Giết người không cần lý do

4 1 0
                                    


Giữa trưa, ánh mặt trời trắng bóng rơi xuống thảm cỏ xanh hai bên đường mòn rậm rạp.

Khi Diệp Thần ướt sũng lên trên bờ, liếc mắt một cái nhìn thấy nam tử đang đứng trên đương mòn, bị ánh nắng vây ở trung ương.

Áo dài cổ tròn màu xanh da trời, vỏ đao đen kịt. Khuôn mặt trẻ tuổi mà anh tuấn.

— Đường Hồ Lô.

Diệp Thần thong thả giũ giũ vạt áo, đứng dậy nói: "Ngươi không hợp với màu xanh."

Đường Hồ Lô hờ hững nhìn hắn.

"Màu xanh rất tươi đẹp, rất an lành. Mà ngươi quá u ám phiền muộn, vỏ đao của ngươi mới thích hợp với ngươi."

Đường Hồ Lô rốt cục mở miệng, "Ta tới giết ngươi."

"......" Diệp Thần trầm ngâm một chút, "Ta có thể cho ngươi một tháng thời gian suy xét, chờ ngươi đầu óc ngươi thanh tỉnh lại đến tìm ta."

Ánh mắt Đường Hồ Lô dừng ở trên tay Diệp Thần, "Kiếm của ngươi đâu?"

Diệp Thần hơi mím môi, vẻ mặt cười mà như không cười, "Thiên hạ hiện nay, đã không có người xứng đáng để ta xuất kiếm."

Tay phải của Đường Hồ Lô chậm rãi đặt lên chuôi đao, "Đó là bởi lúc trước ngươi chưa gặp được ta."

......

Diệp Thần sờ sờ cằm nói: "Ta có thể tiếp tục cho rằng ta chưa gặp được ngươi không?"

Đường Hồ Lô nói: "Không thể."

"Vì sao không thể?"

"Bởi vì ngươi sắp chết."

"Nguyên nhân?"

"Không có nguyên nhân." Từ đầu đến cuối Đường Hồ Lô nói chuyện đều duy trì vẻ lạnh lùng, giống như trong thiên hạ không có người nào có thể khiến hắn thay đổi vẻ mặt.

Diệp Thần thở dài, "Kiếm của ta đã chôn ở trên đỉnh núi Cô Tuyệt."

Tư thế của Đường Hồ Lô không thay đổi.

Diệp Thần chậm rãi cúi người xuống, hái một cọng cỏ ở ven đường, cọng cỏ dài chừng một thước, cùng lắm cũng chỉ bằng độ dài của một con dao ngắn.

Ánh mắt Đường Hồ Lô lóe lên nói: "Ta có thể chờ ngươi đi mua kiếm."

Diệp Thần ôn nhu vuốt cọng cỏ, cười nhẹ nói: "Ta nói rồi, thiên hạ hiện nay đã không có người xứng để ta xuất kiếm."

Ánh mắt Đường Hồ Lô trầm xuống, tay trái hơi nâng lên, đao trơn tru ra khỏi vỏ.

Cả người hắn nhất thời phát ra một loại khí thế vô cùng sắc bén, phảng phất như chỉ mới rút đao, lưỡi đao chưa vung, hàn khí đã đến.

Diệp Thần vẫn cười cười như trước, ngọn cỏ mềm oặt bị hắn kẹp ở giữa hai ngón tay. So sánh với đao của Đường Hồ Lô, hắn cầm cọng cỏ này thật giống như đang chơi đùa.

Ánh mắt Đường Hồ Lô ngưng tụ.

Đến bây giờ hắn vẫn chưa động thủ không phải bởi vì không thể xuống tay, mà là Diệp Thần để lộ ra quá nhiều sơ hở cho hắn xuống tay. Sơ hở khắp nơi như vậy, lại khiến hắn có chút do dự.

Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang-Tô TiếuWhere stories live. Discover now