Đường Khôi Hoằng suy sụp lui về phía sau nửa bước, đặt mông ngồi ở trên ghế, "Từ khi nào ngươi bắt đầu nghi ngờ...... ta?"
"Ngay từ đầu."
Cho dù đã rơi vào đường cùng, nhưng Đường Khôi Hoằng vẫn sửng sốt một chút, "Sao có khả năng?"
"Hẳn là Đường chưởng môn còn nhớ rõ...... bát cháo bị hạ độc kia chứ?" Diệp Thần nói.
Đỗ Phi Phi nhanh miệng trả lời trước Đường Khôi Hoằng: "Ta nhớ rõ!" Chẳng những nhớ rõ, mà sẽ nhớ cả đời. Bát cháo thịt không sạch sẽ, ăn vào còn trúng độc của Đường Môn...... quả thực có thể treo biển làm hắc điếm được rồi.
Đường Khôi Hoằng trầm giọng nói: "Độc trong cháo là Đường Bất Dịch bỏ." Hắn đã quên không còn chút gì.
Diệp Thần cười nói: "Ta nhìn qua rất giống Phi Phi sao?"
......
Đỗ Phi Phi nghe thấy thế cảm giác rất khó chịu. Bởi vì câu nói kia rõ ràng tương đương với...... ta nhìn qua ngu ngốc vậy sao?
Đường Khôi Hoằng nói: "Chỉ vì một bát cháo thịt có độc, ngươi đã hoài nghi ta?"
"Lúc ấy chỉ cảm thấy kỳ quái." Diệp Thần dùng ngón trỏ và ngón cái tạo ra một chút khoảng cách, "Bất luận là Đường Bất Dịch hạ độc, hay là Đường Bất Bình giả trang Sở Việt, đều khiến cho người ta có loại...... cảm giác giấu đầu hở đuôi."
Đường Khôi Hoằng im lặng.
"Lấy thân phận chưởng môn Đường chưởng môn, nếu muốn ngăn cản ta nhúng tay vào chuyện của Đường Môn, có lẽ nên đường hoàng cự tuyệt, cần gì phải lén lút dùng kỹ xảo không đứng đắn như vậy? Khi đó ta đã nghĩ...... có người có tật giật mình." Ngón tay Diệp Thần nhẹ nhàng vuốt trên bàn trà, "Đương nhiên, tất cả đều là suy đoán."
Đỗ Phi Phi cảm thán nói: "Loại suy đoán này có cũng được mà không có cũng chẳng sao."
Diệp Thần hiếm khi không làm bẽ mặt nàng, mà lại gật đầu nói: "Không sai, cho nên ta đã nghĩ...... cho dù hung thủ không phải Đường chưởng môn, cũng nhất định là người bên cạnh Đường chưởng môn. Như vậy, động cơ là cái gì?"
Đỗ Phi Phi phụ họa như vẹt: "Đúng vậy, động cơ là cái gì?"
Sắc mặt Đường phu nhân mất tự nhiên.
Vẻ trào phúng trên mặt Đường Khôi Hoằng càng đậm.
"Sau khi Cổ Quỳnh tiến vào Đường gia dựa vào chức danh vị hôn phu của Đường Khai Tâm mà ở trong Trung Tâm thành, tuy rằng làm nhiều việc khiến người ta chán ghét, nhưng cũng chưa đến mức dám chống lại chưởng môn của một phái." Diệp Thần chậm rãi kéo tơ bóc kén, thuận tiện thưởng thức vẻ giãy dụa thống khổ của con thỏ trước khi sắp chết, "Cho nên khiến Đường chưởng môn phải động thủ giết hại, có lẽ là trên người Cổ Quỳnh, cất dấu cái gì đó."
Đỗ Phi Phi giật mình nói: "Khó trách ngươi bắt ta đi tra lai lịch của Cổ Quỳnh."
Ánh mắt Diệp Thần quét nhìn mọi người một vòng.
YOU ARE READING
Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang-Tô Tiếu
No FicciónCopy không vì mục đích thương mại, cảm ơn.