Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Tử Mặc liền mở mắt ra, quay đầu sang liền thấy Tiêu Minh Hi đang rúc người vào trong lòng mình. Trên mặt lộ ra tươi cười.
"Hi nhi, rốt cuộc nàng cũng là của ta." Nói xong ở trên tráng Tiêu Minh Hi để lại dấu hôn, liền đứng dậy, mặc y phục. Tiêu Tử Mặc không quên nhớ rõ, ngày hôm nay còn có đại sự chờ bản thân đi làm.
"Cẩm ngọc, ta đi trước, thời gian không còn sớm , tiểu thư còn đang ngủ, trước không nên đánh thức nàng." Tiêu Tử Mặc đi đến bên người Cẩm Ngọc đè thấp giọng nói.
"Hoàng thượng, người không cùng tiểu thư cáo biệt sao?" Cẩm Ngọc nhìn Tiêu Tử Mặc, vẻ mặt nghi hoặc.
Tiêu Tử Mặc gợi lên nụ cười, nhìn về phía phòng Tiêu Minh Hi đang ngủ bên trong:
"Không cần, để nàng ngủ nhiều một chút đi." Tối hôm qua xác thực có chút mệt mỏi, nhớ tới đêm qua triền miên, Tiêu Tử Mặc trên mặt lộ ra ý cười không che giấu được.
"Này..." Cẩm Ngọc chính có chút nghi hoặc. Việc xuất chinh lần này của Hoàng Thượng cũng không phải là chuyện nhỏ, cáo biệt cũng là chuyện đương nhiên phải nói cho tiểu thư biết, sao có thể để cho mình đến nói được chứ.
"Được rồi. Trẫm đi trước , hảo hảo chiếu cố tốt tiểu thư nhà ngươi." Tiêu Tử Mặc cười, liền sãi bước đi ra ngoài, trên mặt cũng thu hồi dáng tươi cười, đổi thành biểu tình nghiêm trọng.
Tiêu Minh Hi hé mở ánh mắt có chút mông lung, bên ngoài ánh mặt trời mặc dù không mãnh liệt, nhưng cũng có chút chói mắt. Phát hiện người nằm bên cạnh đã đi, Tiêu Minh Hi cả kinh, chống tay ngồi dậy, nhất thời dưới thân truyền đến một tia đau nhức, ám chỉ chuyện đã phát sinh tối hôm qua, Tiêu Minh Hi nhìn sàng đan bên trên có dấu lạc hồng, có chút sững sờ. Sau đó câu ra dáng tươi cười nhợt nhạt:
"Cẩm Ngọc." Tiêu Minh Hi hồi phục tinh thần lại hướng người bên ngoài cánh cửa hô.
"Tiểu thư." Cẩm ngọc nghe được tiếng gọi, đẩy cửa mà vào.
"Hoàng thượng đâu?" Tiêu Minh Hi biết hôm nay Tiêu Tử Mặc phải xuất chinh, nàng muốn đi tiễn nàng ấy một đoạn.
"Hoàng thượng vừa mới đi, nói chúng quân đang chờ..."
Tiêu Minh Hi cả kinh, liền xốc chăn muốn đứng dậy, ca người đều là dấu hôn ngân làm cho Tiêu Minh Hi cả kinh, mặt có chút phiếm hồng. Cẩm Ngọc cũng thấy được trên người Tiêu Minh Hi chi chích dấu hồng, chỉ nhìn liếc mắt. Tiêu Minh Hi lúc này cũng không cố kỵ gì nhiều, khoát lên người ngoại bào, liền chạy ra ngoài. Một đường chạy thẳng, nhưng không trông thấy bóng dáng Tiêu Tử Mặc, trong lòng không khỏi sốt ruột.
"Mặc nhi..." Tiêu Minh Hi dưới tình thế cấp bách liền hô lớn.
Không ai đáp lại làm cho tâm Tiêu Minh Hi toàn bộ đều thu thành một đoàn, thật sự đi rồi sao?
"Mặc nhi..." Tiêu Minh Hi không để ý lại tiếp tục hô.
Tiêu Tử Mặc thần sắc nghiêm nghị đang cùng Trương Khải nói chuyện, bên ngoài cung chúng quân lẳng lặng chờ đợi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][EDIT] Đại Khanh Vu Mặc - Quang Tự [HOÀN]
General FictionTên truyện: Đại Khanh Vu Mặc Tác giả: Quang Tự Thể loại: cổ đại, cung đình, nữ phẫn nam trang, tình hữu độc chung, 1x1 Tình trạng bản raw: Hoàn Tình trạng edit: Đừng hối ta kẻo ta giận ಠ╭╮ಠ Số chương: 45 + 1PN