Chap 20

2.7K 278 29
                                    

Suốt buổi tối ngày hôm đó, Ong SeongWoo giả chết ở trong phòng, anh quyết không chường mặt ra ngoài. Kang Daniel đập cửa mãi cũng chán, bỏ ra sofa nằm vắt vẻo đọc truyện tranh.

SeongWoo trăm ngàn lần không hiểu được, thằng nhóc nhỏ hơn anh một tuổi kia rốt cuộc ăn phải thứ gì, bỗng nhiên đang cãi nhau lại nói muốn làm chồng anh. Bây giờ trốn trong phòng mới bắt đầu thấy ngại. Mặt đỏ cả lên, lỗ tai cũng tăng thêm không ít nhiệt, phần gáy cứ ngứa ngáy như có kiến bò, quan trọng nhất là, hình như tim đang biểu tình rất dữ dội.

Daniel trăm ngàn lần không hiểu được, tại sao bản thân có thể phun ra câu đó trước mặt anh idol. Gì mà " Tôi không muốn làm fan của anh nữa, chỉ muốn làm chồng của anh thôi." Daniel đã định nói xong câu đó rồi trốn biệt, thế quái nào cái ví tiền lại không theo chủ nó, làm cậu phải mò về gặp mặt anh. Nhục! Nhục quá thể nhục!

Chợt có tiếng mở cửa phòng ngủ. Ong SeongWoo hùng hổ tiến tới phía cậu, anh ném cái ví vào người Daniel rồi la lớn.

- Được! Ông đây lại sợ cậu quá! Làm chồng thì làm chồng! Cùng lắm ông chấp nhận làm vợ của cậu thôi! Có gì mà ghê gớm cơ chứ!

- ...

Daniel giật mình, ngơ mặt ôm tim, nhìn kỹ lại không thấy ai, liền vỗ đầu mình một cái rõ mạnh.

- Mày lại tưởng tượng lung tung đấy à? Mày biến thái rồi! Rõ bản chất biến thái không thể cứu chữa...!

Tưởng tượng lung tung chỉ có một tí thôi... Mà sao Niel thấy bồi hồi ghê...!

SeongWoo độc chiếm phòng ngủ đêm hôm đó. Daniel lại độc chiếm nguyên căn nhà ngoại trừ phòng ngủ. Một người muốn ngủ lại phải nằm cuộn người trên sofa, một người muốn đói muốn xỉu lại thấp thỏm không dám ra ngoài.

Đang nằm co người thầm nguyền rủa tên kia chiếm hết cả chăn gối làm cậu lạnh muốn chết, điện thoại chợt báo có tin nhắn.

옹:
Ra cửa phòng ngủ lấy đồ! Không thôi chết cóng ông đây lại phải làm việc với cảnh sát!


Daniel quay lưng nhìn về phía phòng ngủ, trước cửa có đặt một cái gối và một tấm mềm dày. Chẳng biết nên khóc hay nên cười, Daniel nhắn lại một tin nhắn.

녤:
Ra lấy đồ ăn! Không thôi chết đói ông đây lại mang tội mưu sát người nổi tiếng!

Nhìn thấy hai chữ "đồ ăn", mắt SeongWoo sáng lên không ít. Nhưng sau đó vội trưng ra ánh mắt nghi ngờ.

- Cậu gài bẫy tôi hả? Tôi mở cửa ra cậu sẽ xông vào chứ gì?

Anh cố tình nói lớn, bên ngoài cửa vẫn không có ai trả lời. SeongWoo bán tín bán nghi, áp tai vào cửa nghe ngóng. Bên ngoài quả thật không có âm thanh gì. Hé cửa nhìn ra ngoài, trước cửa có rất nhiều đồ ăn. SeongWoo liền mở rộng cửa, mừng rỡ đưa tay ôm hết đồ ăn vào lòng. Đến khi quay người vào trong đóng cửa phòng lại, mới phát hiện ra cửa kẹt cái gì đó mà mãi anh không đóng được. SeongWoo nhìn ra, có một bàn tay nắm lấy tay cầm, quyết không để anh đóng cửa.

- A!!!

SeongWoo chỉ kịp kêu một tiếng, cửa phòng đã bị đẩy mở ra, bóng người to lớn nhào thẳng vào phòng.

[KangOng] Thanh Xuân Của Em.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ