Chap 23

2.8K 248 15
                                    

Đây là một chap mà chả có nội dung gì cả. Kem chỉ thấy nó rất ư là....

---------


Quán thịt nướng ven đường vào ngày cuối tuần đông chật kín. Tiếng cười nói rôm rả, tiếng xì xèo của những miếng thịt tươi ngon trên bếp than, tiếng những chiếc ly nhỏ chạm vào nhau tạo nên âm thanh náo nhiệt. Riêng một chiếc bàn nhỏ trong góc, năm người con trai với mười mắt nhìn nhau, chẳng ai nói với ai một lời nào. Kang Daniel vừa kể xong câu chuyện của Kang Dani, Lai Guanlin liền sặc nước, đưa tay phải vuốt ngực, tay trái đưa lên lau nước chảy ra từ khóe miệng. Yoon Jisung trợn to mắt, miệng há to hơn lúc anh gặp đĩa thịt bò, trân trối nhìn Daniel. Miếng thịt trên tay Park Woojin rơi xuống bếp than, cậu chẳng thèm quan tâm đến nó, miếng thịt hồng dần chuyển sang đen rồi bốc mùi khét. Đôi mắt Park Jihoon vốn dĩ vừa to vừa tròn, nay lại càng to hơn nữa trông như hai con mắt sắp rớt xuống vỉ than đang liu riu lửa, khóe môi giật giật vài cái, không để ý đến miếng thịt trên tay vẫn chưa chín mà trực tiếp nhét vào miệng Park Woojin. Woojin cũng chẳng có tâm trạng, theo phản xạ cũng nhai miếng thịt trong miệng, đến khi mùi vị khác thường xông lên, cậu mới giật mình nhăn mặt nhè miếng thịt ra.

- Ya! Park Jihoon!! Miếng đó chưa chín!!

Jihoon như choàng tỉnh, xin lỗi qua loa vài lời. Bắt gặp thịt trên vỉ than khét gần hết, cậu vội la lên.

- Ya!!! Anh Jisung!!! Thịt khét rồi!!

Jisung giật mình, vội gắp thịt ra đĩa. Nhìn lại mới phát hiện cái đĩa sạch vốn định dùng để đựng thịt, bây giờ lại bầy nhầy nước.

- Ya!! Lai Guanlin!! Em phun hết nước ra đĩa rồi!!!

Guanlin liền bừng tỉnh, mau chóng xin lỗi rồi vội tìm khăn giấy để lau nước. Lại thấy Daniel ngồi ngẩn người cầm một đống khăn giấy xé nhỏ ra theo thói quen, cậu la lên.

- Ya!!! Anh Daniel!!! Đưa em hộp khăn giấy!!

Daniel mau chóng lấy lại tinh thần đưa cho Guanlin hộp khăn giấy. Cậu nhỏ lau sạch đĩa rồi đưa cho Jisung. Jisung gấp rút gắp ra những miếng thịt chẳng còn màu hồng đưa cho Jihoon. Jihoon lựa miếng thịt ít khét nhất bỏ vào chén cho Woojin. Woojin nhìn miếng thịt dù đỡ khét nhất nhưng cũng đã đen đến đáng kể. Rồi đồng loạt năm người thở một hơi thật dài....

Kang Daniel thở dài vì tất cả mọi chuyện trên đời.

Yoon Jisung thở dài chẳng biết nói sao cho nhiều muối trong hoàn cảnh này.

Park Woojin thở dài vì Daniel giấu mình chuyện anh quen biết idol hàng đầu.

Park Jihoon thở dài vì idol của cậu đã hôn vào môi người khác.

Lai Guanlin thở dài vì cậu nhỏ không thể hiểu hết câu chuyện anh Daniel vừa kể, không biết là có bỏ sót khúc kịch tính nào không.

Năm người lại rơi vào yên lặng. Chỉ có tạp âm xung quanh và tiếng xì xèo từ vỉ than đầy khói.

___°°°___

Ban nãy khi Daniel out ra khỏi cái group chat nhốn nháo ấy, cậu đã không thể tìm được người nào khác để giúp cậu giải quyết vấn đề. Trong group đã tập hợp những người thân nhất của Daniel mất rồi. À, còn một người thân nhất nữa. Nhưng chính người đó lại là vấn đề. Daniel chẳng thể gọi điện nhờ SeongWoo giải quyết giúp chuyện của chính cậu và anh. Nghĩ đi nghĩ lại, Daniel gọi điện thoại cho Park Jihoon. Ít ra cậu ta là người bình thường nhất.

[KangOng] Thanh Xuân Của Em.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ