Ngạo Khiết có vẻ mệt mỏi tựa lưng vào sau ghế, tay xoa xoa thái dương: " Cung Nhĩ, việc trẫm giao cho ngươi làm đến đâu rồi?"
Cung Nhĩ lên tiếng: " Thần đã đi điều tra qua tình hình hiện tại của các nước, bọn chúng quả nhiên vẫn không có ý định từ bỏ. Gần đây còn có triệu tập một buổi gặp mặt của sứ giả các nước với y định cùng liên thủ để đánh vào Thanh Yên."
" Bọn người này đúng là không biết khi nào thì nên dừng lại."
Cung Nhĩ lo lắng: " Hoàng thượng, nếu cứ như vậy chúng ta có thể sẽ gặp phải bất lợi."
" Chúng có thể liên thủ với nhau nhưng chưa chắc đã có thể thật sự trở thành mối nguy hại, mỗi nước đều có lòng tham muốn chiếm đoạt lấy linh mộc cho mình, vì vậy đều sẽ không ngừng nghi ngờ tính toán, cho dù chúng ta không động tay, phần lớn bọn chúng vẫn sẽ tự tàn sát lẫn nhau mà thôi. Thứ mà trẫm đang lo lắng lại chính là con Hắc Long ở Thanh Yên kia."
" Chính vì vậy người đã ra lệnh cho thái tử đến Thanh Yên, thái tử tuổi nhỏ nhưng đã có thể một mình đánh bại đội quân ba mươi tướng sĩ tinh nhuệ lại thông minh tài trí. Thần tin người sẽ không làm hoàng thượng thất vọng."
" Phái hắn đi lần này cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu có thể khiến hoàng đế Thanh Yên chịu thu kiếm của mình lại tự nhiên mọi chuyện sẽ êm xuôi. Chỉ có lại khiến Niệm Vân khó chịu trẫm cũng chẳng vui vẻ gì." Ngạo Khiết trầm giọng: " Y ngày hết chơi đùa cùng Thiện nhi rồi đến dược phòng, đêm đến cả trẫm cũng không thèm nói chuyện."
Cung Nhĩ cười nói: " Hoàng Hậu chỉ là không vui vì không được cùng thái tử đến Thanh Yên, thần cũng đã để Niên Du đến khuyên nhủ nên vài ngày có lẽ sẽ nguôi giận mà thôi."
" Hy vọng được như ngươi nói."
Niệm Vân vừa xoay xoay mấy lọ thuốc trong tay vừa thở dài, Niên Du mỉm cười lấy đi những lọ thuốc của y rồi xếp vào các ngăn trên kệ: " Đệ đừng cứ cứng đầu như vậy, hoàng thượng cũng là vì lo lắng cho sức khỏe của đệ không tốt mà thôi. Lại cứ như thế mà giận hờn người, xưa nay có ai làm hoàng hậu mà giống như đệ hay không?"
Niệm Vân nói: " Ca ca chẳng lẽ không muốn gặp tam đệ của chúng ta hay sao?"
" Ta đương nhiên là muốn, còn muốn trở về Bất Xích quốc thăm cả phụ hoàng và phụ thân nữa kìa."
Niêm Vân vỗ mặt bàn: " Vậy thì đúng rồi, hoàng thượng hết lần này đến lần khác không cho đệ đi thăm phụ thân cũng thôi đi. Hiện giờ muốn đến xem tiểu đệ chưa biết mặt của mình cũng không cho nữa, ngay cả bảo bảo của chúng ta cũng có thể đi vậy mà...!"
" Niệm Vân." Niên Du xoa xoa đầu Niệm Vân, y cho dù đã là hoàng hậu một nước nhưng vẫn cần một ca ca này khuyên bảo: " Vì sao hoàng thượng lúc nào cũng lo lắng, đệ biết lý do mà không phải hay sao?"
Niệm Vân đột nhiên im lặng hơn, y nhỏ giọng: " Đương nhiên đệ biết cơ thể mình không tốt, bực tức một hồi cũng qua đi nhưng cái làm đệ không vui nhất chính là hoàng thượng cứ luôn xem đó là lỗi của mình."
" Một chưởng trước kia của người tuy không có lấy mạng đệ nhưng lại khiến cơ thể đệ trở thành yêu ớt như vậy, rất dễ bị thương cũng hay bệnh nữa. Hoàng thượng chỉ muốn bảo bọc và che chở cho người quan trọng nhất của mình." Niên Du thở dài: " Hoàng Thượng lại không thể trốn tránh việc chính mình đã khiến người đệ bị thương để lại di chứng... cảm giác sẽ vô cùng đau khổ."
![](https://img.wattpad.com/cover/120250870-288-k271322.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đam Mỹ ] Người Trong Gương
Romance"Băng, ngươi có thật sự tồn tại hay không?" "Vậy Tiểu Sương ngươi có thật sự tồn tại hay không?" Giữa chúng ta ai mới là người không có thật. Hay vốn ngay từ đầu đã không có ai thật sự tồn tại. "Nếu lúc này ta chết thì ngươi sẽ làm gì, ngươi có chế...