#2.

794 20 3
                                    

Hôm sau, tôi đi dạy với tình trạng uể oải, mũi đỏ như trái cà. Đi bộ đến trường mà thấy chẳng có tí tẹo sức sống. Tôi vừa mới hắt xì, thò tay vào túi mò cái gói khăn giấy để thay cho cái cũ đang cầm tôi mới phát hiện ra là nó đã biến đâu mất rồi. Tôi chậc lưỡi ngao ngán, vội ghé vào một cửa hàng tạp hóa. Đầu tôi choáng váng xoay vòng vòng, đến nỗi không thể nhìn rõ được khu có bày bán khăn giấy nữa, tôi vội đi đến quầy thu ngân xin nhờ:

- "Chị ơi, lấy giúp em hai gói khăn giấy."

Hai gói khăn giấy được đặt trước mặt tôi, tôi mới hỏi tiếp:

- "Tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?"

- "Có người đã trả giúp em rồi."

Tôi rút vội tờ khăn giấy mới ra sử dụng luôn, nghe chị thu ngân nói tôi còn chưa kịp hỏi lại thì đằng sau có tiếng con gái trong trẻo lao đến:

- "Cô ơi, cô ốm ạ?"

Tự dưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều sau khi thấy Quỳnh, lớp trưởng lớp tôi chủ nhiệm. Phải, năm nay tôi còn kiêm luôn giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A5.

- "Ừ, cô bị cảm. Em trả tiền khăn giấy cho cô hả? Hết bao nhiêu để cô gửi lại?"

Quỳnh có vẻ ngạc nhiên lắm, buột miệng:

- "Dạ?"

Tôi đang loay hoay vạch ví lấy tiền trả cho Quỳnh, đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi:

- "Chẳng phải em đã thanh toán giúp cô hai gói khăn giấy sao?"

Cái mặt Quỳnh trong phút chốc đã dãn ra, tươi như hoa luôn. Nó gật đầu "Dạ" liên tục, hai tay chặn tay tôi lại, đồng thời nói bằng giọng lém lỉnh:

- "Cô ơi, không cần đâu, chỉ là hai gói khăn giấy thôi mà. Hay cô...cho em biết đề kiểm tra sắp tới đi?"

Tôi lập tức cất tiền, nhét ví vào trong túi xách, cầm hai gói khăn giấy xoay người đi:

- "Được rồi, về viết bản kiểm điểm cho cô."

Nó lại to gan đến mức này cơ, việc tư việc công chẳng đâu vào đâu hết. Có lẽ tôi nên xem lại mình rồi. Quỳnh lập tức cứng họng, thấy tôi không có vẻ gì là mềm lòng, nó kêu một tiếng "Cô" thật dài cho đến lúc tôi ra khỏi tiệm tạp hóa luôn.

Cả buổi dạy hôm đó, tôi chẳng dễ chịu chút nào hết, bài giảng cứ bị ngắt quãng liên tục, cuối cùng đành đọc nội dung cho cả lớp chép trước rồi hôm sau mới giảng. Chuyện của cái Quỳnh thật ra tôi không có phạt. Nếu tính toán thì tôi thực tế chỉ có thể là chị của con bé thôi, nhưng vì tôi là giáo viên, còn Quỳnh vẫn còn là học sinh nên việc nó kính sợ tôi là chuyện hiển nhiên. Nhưng trên lớp là trên lớp, đối với học trò khi gặp ở ngoài, chúng tôi vẫn có thể xem nhau là chị em tốt. Tôi không muốn chúng phải chịu áp lực cả trong lẫn ngoài việc học, dù sao tâm hồn vẫn là quan trọng hơn cả.

Thời gian nghỉ giữa giờ, tôi có gặp chị Trúc. Chị cũng buồn buồn như vẻ mặt của Tùng hôm qua. Chị thấy tôi liền nở nụ cười. Việc thấy tôi mới cười và việc lúc nào cũng cười đương nhiên không giống nhau.

Tôi Muốn Yêu Quân Nhân [FULL] - Đỗ QuyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ