Cầm tấm hình cưới trong tay tôi hỏi ông xã:
- "Anh không mang theo hình cưới của chúng ta sao?"
Anh đang xếp đồ vào trong vali vừa cười vừa nói:
- "Bà xã, anh đi chỉ chừng có một tuần rồi lại về lại. Em sợ anh quên mất là mình đã có vợ rồi ư? Vậy thì chiếc nhẫn cưới này thật là vô dụng quá."
- "Một tuần? Anh có thể giữ lòng mình không nhớ em một tuần hả?"
Anh đặt cái áo sơ mi cuối cùng vào trong vali rồi ngồi xuống cạnh tôi:
- "Thế có muốn cùng đi với anh không?"
Tôi không do dự hỏi lại:
- "Được không?"
Anh lập tức quay người cầm lấy tấm hình cưới để bàn đặt vào trong vali rồi kéo khóa lại:
- "Đương nhiên không được. Em không nhớ lời hứa của mình ư? Nếu em theo anh thì hậu phương của anh phải làm sao đây?"
Mặt tôi xịu xuống buồn hiu, anh vỗ về tôi nói nhỏ:
- "Anh sẽ mau về thôi..."
Tôi dựa vào lòng anh rồi tự đặt tay nơi tim mình, có cái cảm giác gì đó cứ nghèn nghẹn lại trong lòng. Tôi không muốn gọi đó là cảm giác bất an nhưng khi nghe anh nói câu đó lại cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Tôi ngước lên nhìn anh dặn dò:
- "Mỗi ngày phải đều đặn gọi về cho em có được không, ít nhất thì cũng nói cho em biết là anh đang làm gì mỗi tối, dù là tuần biển hay trực ban cũng được."
Anh kéo chăn đắp cho tôi vì bên ngoài trời lại lất phất mưa nữa rồi. Tôi nhìn ra ngoài trời mà không kìm được lòng nói với anh:
- "Thời tiết như thế này thì ngoài đó chắc là biển động dữ lắm..."
Anh chỉ ôm tôi gật đầu "Ừ" một cái chứ không nói gì thêm.
Đêm đó trôi qua nhanh như chỉ trong tích tắc. Sáng vợ chồng tôi phải dậy từ sớm để sang nhà mẹ. Anh đi công tác trông có vẻ rất nhẹ nhàng, chỉ có duy nhất một vali kéo thẳng từ nhà này sang nhà kia.
Thanh Mộc đối với gia đình chồng tôi cứ ngỡ như là người một nhà, chẳng biết bên phía gia đình thằng bé sẽ nghĩ thế nào nữa. Nhìn thấy cái Quỳnh đỏ mắt tiễn người yêu mà tôi không muốn đi tiếp ra sân bay nữa.
Cuối cùng cũng lại đứng trước cổng sân bay quân sự Đà Nẵng, ngày đó anh đi là ngày chúng tôi hứa hẹn nhau lần đầu, lần này anh đi cũng không biết sẽ là cái gì nữa. Tôi mím môi không dám hé miệng vì sợ chỉ cần nói một câu sẽ làm nước mắt trào ra không kiềm chế được. Hiện tại đã không còn giống với ngày đó nữa rồi, không phải là "tôi sẽ cố gắng, sẽ thử một lần" mà là "tôi phải cố gắng, nhất định phải làm". Tôi đã nói, thử một lần là cược cả một đời. Tình hình bây giờ chính là cược một đời.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tôi Muốn Yêu Quân Nhân [FULL] - Đỗ Quyên
Ficción GeneralẢnh bìa: By @color_team Yoshiwa **** Truyện không có thời gian ra chương ổn định. Tôi Muốn Yêu Quân Nhân #0. Tôi yêu quân nhân. Khẳng định này cho đến sau khi tôi xem xong bộ phim đã tạo nên cơn sốt châu Á - "Hậu duệ mặt trời" lại càng thêm chắc nh...