#28.

543 26 2
                                    

Nhìn kìa, phía xa xa kia là bãi biển Mỹ Khê xinh đẹp, trên bầu trời kia là những ánh nắng đầu tiên mang hương vị đầu tiên của cuộc sống mới. Tôi hiện diện ở đây bây giờ đã không còn đơn thuần chỉ là một cô giáo đi công tác xa nhà, tôi bây giờ đã chính thức trở thành người con của miền đất Đà Nẵng rồi. Cuộc sống chẳng phải nên biết thế nào là đủ sao? Tôi nào có thể ôm trọn cả hai miền Khánh Hòa, Đà Nẵng vào trong lòng được, dẫu biết yêu nhiều là thế nhưng sức người có hạn, biển cả lại bao la, biển chứa được người nhưng người lại chỉ có thể in bóng biển vào tim.

Miệt mài cũng đã mấy tháng mới trở lại, ban công của tôi vẫn cứ như lúc tôi còn ở đây vậy, thậm chí còn xanh tươi, rực rỡ hơn. Anh còn chuyển cả mấy chậu sơn trà sang đây nữa. Chúng đã lớn hơn một tí rồi, lại còn ra nhiều hoa hơn nữa. Anh đã phải cất bao nhiêu công sức mới có thể dành cho tôi những điều tuyệt vời nhất như vậy? Còn tôi phải dành cho anh bao nhiêu tình yêu mới đủ đây?

- "Bà xã."

Cái giọng vẫn còn ngái ngủ khàn khàn bên tai, vai tôi còn bị một lực nặng vì cằm anh đè lên nữa. Tưởng chỉ cần vòng tay ôm tôi thì có thể tự tung tự tác vậy hả?

- "Anh mệt thì ngủ thêm lát nữa đi, em đi làm bữa sáng, còn phải qua chào mẹ nữa đấy!"

Tôi vốn muốn đi vậy mà vòng tay kia cứ ghì mãi không buông. Thế nào? Trở thành vợ chồng rồi thì thể diện mặt mũi gì nữa đó cũng không cần có đúng không?

- "Bà xã..."

- "Răng?"

- "Bà xã."

Tôi ngoái đầu lườm anh, không cẩn thận lại bị người đó hôn cho một cái còn cười hề hề:

- "Anh thích gọi em như vậy đấy!"

Trước đây lúc nào cũng luôn miệng khách sáo gọi "cô giáo Ngà", bây giờ thì hay rồi, đây gọi là được nước lấn tới. Sau này không biết sẽ còn gọi là gì nữa?

- "Mẹ sắp nhỏ!"

Tôi đánh vào vai anh:

- "Răng em có hỏi anh mô?!"

Anh lại cười hề hề như vô tội:

- "Anh vui miệng thôi mà. Mà đằng nào chẳng thế, chuyện chỉ là sớm hay muộn em còn tức giận làm gì."

- "Không nói chuyện với anh nữa, buông em ra em còn đi nấu cơm."

Cái tên đó không hề biết tôn ti trật tự nặng nhẹ trên dưới nữa, một phát bồng tôi đặt lên giường rồi dùng chân khóa người tôi bên trong, tay còn chống cằm nhìn tôi đầy đắc ý:

- "Sau một đêm như vậy mà em vẫn còn đủ sức kháng cự như thế hả?"

Tôi cười khổ, thế nào là đủ sức kháng cự? Sau đêm hôm qua cả người tôi còn run lẩy bẩy đây này! Anh chồng tôi nhắm mắt mỉm cười mãn nguyện, cố tình vô ý cúi mặt xuống hôn tôi, tôi vội lấy tay cản lấy lại bị hắn không một chút kén chọn mà chiếm luôn cả bàn tay. Nhìn đi, nhìn đi! Đây gọi là gì? Tình xuân phơi phới hả hay là sự thèm khát sau bao ngày bị giam hãm? Từ một câu chuyện tình yêu đơn thuần trong trắng lại bị chồng tôi biến thành một quy luật nhân sinh tất yếu thế này. Thật ra có phải là anh giả dạng quân nhân không hả?

Tôi Muốn Yêu Quân Nhân [FULL] - Đỗ QuyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ