Đã lâu như vậy rồi, sao bác sĩ vẫn đứng ở đó? Sao mọi người không làm gì cả đi? Cứ để anh ấy như vậy sao? Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lại nhìn xuống người đang nằm trong lòng mình. Sau đó từ từ bình tĩnh lại, tôi nhẹ nhàng đặt anh xuống:
- "Võ Trường Sa, em yêu anh. Bây giờ anh đã trở nên thế này rồi, em sống còn có ý nghĩa gì nữa. Em vốn luôn mang theo sợi dây chuyền này để đợi đến ngày anh một lần nữa đeo cho em. Suốt đời này em cũng sẽ không tự mình đeo nó đâu. Sa, em đi cùng anh nhé."
- "Ba, mẹ, tha thứ cho con. Bảo, chăm sóc ba mẹ cho tốt. Chị đi đây."
Tôi lao như bay ra phía biển, nhanh đến nỗi không ai có thể cản tôi lại. Tôi cũng không biết từ đâu mình lại có can đảm như thế hay chỉ vì muốn trả đũa anh (?) Tôi đã trầm mình xuống nước rồi, đã uống rất nhiều nước rồi. Anh ở đâu?
- "Ngà, Ngà. Tỉnh dậy đi em, Ngà. Anh xin lỗi, Ngà. Có nghe anh nói không, Ngà."
Đau chết được. Bàn tay anh có đính gai hả? Chịu dậy rồi sao? Biết sợ rồi sao?
- "Ngà, em đang làm gì vậy? Tự nhiên chạy xuống biển để làm cái gì, em không biết bơi, nhỡ có chuyện gì thì làm sao?"
Anh hơ tay cho tôi, tôi ngồi dậy lườm anh:
- "Anh diễn giống quá còn gì. Em yêu anh vậy chưa đủ sao? Em có thể chết theo anh đấy."
Anh gắt:
- "Em bệnh hả? Ai cần em chết theo anh chứ! Anh làm vậy đâu phải để em hành động ngốc như thế hả? Em còn cười cái gì?"
Tôi xòe bàn tay ra trước mặt anh:
- "Đưa đây."
Vẻ mặt anh nhìn tôi là kiểu "Đưa cái gì? Anh không biết."
Tôi vạch tìm trong túi áo anh lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ, sau đó thì tự mình lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón tay rồi đứng dậy:
- "Em đeo rồi. Em đồng ý. Cầu hôn thôi, anh không cần phải học người ta màu mè như thế."
Anh đần mặt ra hỏi tôi:
- "Ai nói là anh cầu hôn em?"
- "Anh mua nhẫn rồi còn gì."
- "Cô giáo của tôi à, đó là nhẫn cầu hôn của em trai em đó!"
Đến lượt tôi ngớ mặt ra ấy. Thằng Bảo đến trước mặt tôi xòe tay ra:
- "Trả cho em."
- "Thật sự không phải của chị?"
Nó cười:
- "Của chị to hơn, đẹp hơn, anh ấy đang cầm kia kìa!"
Tôi ngại ngùng tháo chiếc nhẫn trong tay ra đưa cho thằng Bảo, sau đó thì nhìn thấy anh đang tiền lại gần tôi. Tôi ngăn không cho anh quỳ xuống, chỉ rưng rưng nhỏ giọng hỏi anh một câu:
- "Anh chắc chắn đây là nhẫn của em chứ?"
- "Là nhẫn của vợ anh."
BẠN ĐANG ĐỌC
Tôi Muốn Yêu Quân Nhân [FULL] - Đỗ Quyên
General FictionẢnh bìa: By @color_team Yoshiwa **** Truyện không có thời gian ra chương ổn định. Tôi Muốn Yêu Quân Nhân #0. Tôi yêu quân nhân. Khẳng định này cho đến sau khi tôi xem xong bộ phim đã tạo nên cơn sốt châu Á - "Hậu duệ mặt trời" lại càng thêm chắc nh...