Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng nổi khi bị cái danh dự ngu ngốc này buộc chặt.
Hoặc đơn giản, tôi thà tự hủy đi đôi cánh của mình, tuyệt vọng sống trong cái lồng này.
Kỳ thực tôi sớm đã chán ghét hai loại tính cách luôn giằng co trong cơ thể mình.
Hoặc đơn giản, tôi thà cúi đầu van xin Thần linh buông tha không đối kháng.
Kỳ thực tôi sớm đã chán ghét sự đáng yêu của bản thân mình.
Có lẽ đơn giản, tôi nên làm bộ mặt không chút thay đổi cho các người thấy rõ sự lạnh lùng tàn nhẫn của tôi.
Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng nổi sự lý trí của chính mình.
Hoặc đơn giản, tôi nên nhắm mắt để Thần linh chi phối tất cả mọi thứ.
Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng nổi áp lực cùng sự ẩn nhẫn.
Có lẽ đơn giản, tôi nên thu hồi mọi loại đạo đức để cho các người thưởng thức tất cả sự thù hận và tàn nhẫn của tôi.
Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng được sự đơn giản và thẳng thắn của chính mình.
Có lẽ đơn giản, tôi nên câm miệng lại, im lặng, âm trầm đến đáng sợ.
Kỳ thực tôi sớm đã hiểu được không một ai có thể chạy trốn sự thật.
Tôi chỉ mang theo sự cô độc, mẫn cảm, kinh khủng cùng với nỗi bất an mà bản thân tôi sở hữu mà thôi.
————– Tiếng lòng của Cố Mạc Tu
Phòng ở nhỏ hẹp, ngọn đèn mờ tối, trên vách tường treo hàng loạt các mẫu hình xăm.
Một người đàn ông tóc đuôi ngựa đi tới, hướng về phía chúng tôi cười cười: “Tôi còn tưởng là ai, không ngờ là Cố đại minh tinh cuối ngày còn có thời gian đến thăm cái cửa hàng nhỏ này của tôi.”
Tôi khó hiểu quay đầu nhìn Cố Mạc Tu.
Khóe môi anh gợi lên, nắm lấy hai vai tôi: “Không hài lòng?”
Người đàn ông cười vui: “Làm sao có, làm sao có! Đại minh tinh tới đây, cửa hàng nhỏ của tôi chắc chắn sẽ ăn nên làm ra!” Sau đó đem ánh mắt chuyển dời về phía tôi, tinh tế đánh giá: “Đây là người đàn bà của anh à? Đẹp thì có đẹp, chỉ có điều hơi gầy, tôi vẫn thích phụ nữ béo hơn, lúc sờ vào có chút thịt mới thích!”
Cố Mạc Tu lấy chân đạp anh ta một cái: “Còn nhìn nữa, tôi đánh hỏng mắt anh!”
Người đàn ông lập tức cười hì hì xua tay: “Ồ, tôi không nhìn là được chứ gì! Lại đây đi, tất cả đã chuẩn bị tốt!”
Trong lòng tôi vẫn đang bối rối như cũ.
Cố Mạc Tu hôn lên khóe môi tôi: “Đừng sợ, chỉ một chút sẽ xong ngay!”
“Cái gì?” Tôi ngẩng đầu.
Anh mỉm cười, lôi kéo tôi đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống: “Bây giờ bắt đầu đi!”
Người đàn ông cầm trên tay một cây kim nhỏ dài, nhìn tôi: “Chắc sẽ có chút đau, nhưng rất nhanh sẽ qua đi!”
Tôi vẫn còn u mê, quay đầu dùng ánh mắt tra hỏi nhìn Cố Mạc Tu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bán Dực
AléatoireTác giả: Tối Chung Chương Thể loại: Ngôn Tình, Ngược Văn án Tôi biết mình và Cố Mạc Tu chảy chung một dòng máu. Người đó là anh trai của tôi. Chúng tôi đều là những người bị ba mẹ ruồng bỏ. Chúng tôi biết đây là sự dơ bẩn mà cảm xúc mãnh liệt của tr...