Bức thư Kaori Mizayono gửi đến Kousei Arima

1.2K 63 3
                                    




Gửi đến Arima Kousei.

Thật buồn cười khi mình lại viết một lá thư gửi đến một người như cậu...

Cậu là đồ tồi tệ.

Đồ thiếu quyết đoán, nhẹ dạ cả tin, một chàng ngốc đúng nghĩa.

Nhưng...

Lần đầu tiên mình nhìn thấy cậu trình diễn, đó là khi mình vừa tròn 5 tuổi, nhân dịp chuyến giao lưu nghệ thuật của ngôi trường mẫu giáo mình theo học lúc đó. Lúc đó, mình đã thấy một cậu bé lúng túng, vụng về đến nỗi làm ngã cả ghế piano trên sân khấu. Những tưởng khi đó, chiếc piano kia cứ như một chướng ngại khổng lồ so với cậu bé. Mình suýt bật cười khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Nhưng khi cậu bé ngồi xuống và bắt đầu dùng đôi bàn tay bé nhỏ để gõ vang lên nốt nhạc đầu tiên, mình như bị cuốn hút.

Mình vẫn còn nhớ cái âm thanh đẹp tuyệt vời khi đó, những giai điệu ngân vang như nhảy múa, những giai điệu tràn đầy màu sắc, cứ như những nốt nhạc ấy được tô điểm bởi một hộp chì màu 24 cây vậy.

Khi những giai điệu lộng lẫy đó vang lên, một bạn gái ngồi bên cạnh mình bắt đầu khóc, mình đã thật sự ngạc nhiên.

Và ngay cả khi cậu có thể tạo nên một thứ âm thanh như vậy, cậu lại quyết định từ bỏ piano ? Ngay cả khi cậu và cái thư âm thanh tuyệt vời kia đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của vài người ?

Cậu là đồ tồi tệ, đồ thiếu quyết đoán, nhẹ dạ cả tin, đồ ngốc !

Vài năm sau đó, khi mình vô tinh biết được mình và cậu học chung trường, mình đã thật sự phấn khích. Nhưng làm thế nào để làm quen với cậu đây ? Hay là thử bắt chuyện với cậu vào giờ nghỉ trưa ? Hay là... Mình đã suy nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc, mình chỉ đứng nhìn từ xa...

Bởi vì mình đã thấy, cậu vui vẻ, cười đùa cùng với những người bạn của cậu. Mình khi đó, cảm thấy, người như mình, thì không nên ở bên cạnh cậu và các bạn của cậu.

Vì sao à ? Khi mình còn nhỏ, mình đã luôn phải đi đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ. Ngày nhập học đầu tiên ở ngôi trường này, mình đã bị ngất và lại phải vào bệnh viện cấp cứu. Và cứ mỗi lần như vậy, số ngày mình luôn phải ở trong bệnh viện để theo dõi ngày càng dài ra. Thật sự thì, mình rất, rất ít khi đến trường để học, và hầu hết thời gian mình đều ở trong bệnh viện. Từ nhỏ mình đã biết, là có gì đó không ổn đối với cơ thể mình rồi.

Cứ thế cho đến một đêm nọ, mình vô tình thấy cha và mẹ mình ngồi khóc ở ngoài phòng chờ bệnh viện. Lúc đó, mình biết thời gian của mình chẳng còn lại được bao lâu.

Đó là lúc mình bắt đầu quyết định.

Mình không muốn mình lên thiên đường cùng với sự hối hận. Mình quyết định không kiềm chế nữa, và cố gắng làm những gì mình muốn làm

Mình không còn sợ khi đeo kính sát tròng.

Mình ăn mọi thứ mình thích, thay vì cứ lo lắng về cân nặng của mình

Mình vứt bỏ hết những rập khuôn cũ rích trong âm nhạc, và chơi theo cách mình có thể tận hưởng nó.

Và sau đó, mình đã nói dối, tất nhiên chỉ một lời nói dối.

(Your lie in April) Liệu có một cái kết đẹp cho đôi ta ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ