Ngải Vi trả lại cho cô một cái liếc mắt, khụ khụ hai tiếng: "Thực ra, con người không ai hoàn hảo, kim cương cần gì phải hoàn mỹ thế chứ?" Lúc nói chuyện, lặng lẽ tháo chiếc nhẫn ra.
Nét mặt của nhân viên tiệm hơi thay đổi, vẫn cười làm lành hỏi: "Xin hỏi cô Ngải muốn kim cương cấp nào? Chỗ chúng tôi đây chuyên về hoàn mỹ, không hoàn mỹ thì hơi khó tìm."
"Mua không nổi mà còn dám đi vào để mất mặt à?"
Lâm Dư Hi và Ngải Vi quay đầu lại, thấy Vương Vận Kỳ với bạn đi vào tiệm, gương mặt tinh tế, quần áo đắt tiền, vẻ cao ngạo trời cho, giống như hai con công vênh váo tự đắc.
Ngải Vi tức giận: "Ai mua không nổi chứ?"
Vương Vận Kỳ lạnh lùng nhìn lướt qua hai cô một cái: "Ai mất mặt thì tôi nói người đó."
Nhân viên trong tiệm lên đón tiếp: "Chị Lý, chiếc nhẫn chị đặt làm đã đến rồi ạ."
Vương Vận Kỳ chế giễu than trách: "Tuy tiệm mấy người mở cửa làm ăn, nhưng tốt xấu gì cũng là cửa hiệu cao cấp trên thế giới, cũng không thể nào để cho người khác mò mẫm lẫn lộn trong tiệm lâu như vậy chứ, mất hết đẳng cấp!"
"Phải đó, đến đây tìm kim cương không hoàn mỹ, mất mặt chết đi thôi." Bạn của Vương Vận Kỳ hùa theo, "Nhưng mà, chính là có quá nhiều người thích phồng má làm người mập ấy."
Lâm Dư Hi đứng lên: "Chúng tôi mua không nổi, cũng không muốn mua!" Giọng nói không cao không thấp, không nặng không nhẹ, không kiêu ngạo không tự ti. Cô xoay người, nhìn sang Vương Vận Kỳ, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Giống như đi sở thú vậy, đơn thuần chỉ là tham quan thôi! Vào đó chẳng qua chỉ muốn xem xem động vật trong kia kiêu cạo tự cao, vênh váo thế nào, chê người ta mất mặt thế này, chê không có đẳng cấp thế kia, nhưng lại không biết thì ra mình đang bị nhốt trong lồng, còn hả hê vênh vang mà lên mặt."
Vương Vận Kỳ trừng mắt: "Cô nói cái gì?"
Lâm Dư Hi lạnh lùng nhìn thẳng vào cô ta: "Tôi nói tiếng người, cô nghe không hiểu à?"
Lâm Dư Hi thấy tình hình không ổn, vội đi tới, ngăn giữa hai người sắp nổi lửa lên: "Chị Lý, mời bên này."
Vương Vận Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Loser!" Đi theo nhân viên tiệm vào phòng VIP.
Ngải Vi kéo tay Lâm Dư Hi, ngẩng cao đầu bước ra khỏi tiệm trang sức. Chu Tử Chính vừa từ trong phòng đi ra đúng lúc nhìn thấy một màn này, trong mắt nổi lên một nét cười rất nhẹ. Cô gái nhìn có vẻ dịu dàng ở trước mắt, một khi phản kích lên, giống y như cây kim mà cô đặt châm xuống vậy, lượng sức thích hợp, đâm thẳng vào huyệt.
Ngải Vi vừa kinh ngạc vừa hưng phấn: "Wow, Hi Hi, hôm nay cậu bơm thuốc kích thích hả? Cậu nhìn thấy dáng vẻ của Vương Vận Kỳ không? Bị cậu làm cho nghẹn đến sắc mặt cũng thay đổi luôn."
Vẻ mặt của Lâm Dư Hi thản nhiên: "Sau này vẫn là đừng đến những chỗ thế này nữa, lãng phí thời gian của mình, cũng phí phạm thời gian của người khác."
"Xí, nó mở ra để làm ăn, thì mình có thể đi vào. Có giỏi thì viết lên 'gia tài không đủ 100 triệu, nghiêm cấm vào trong' đi."
Lâm Dư Hi không rỗi hơi mà nhìn cô một cái: "Chúng ta có thể về với nhân gian chưa?"
"Được rồi, được rồi! Đi xem phim đi, tên là gì ấy nhỉ: Cút ngay! Đàn ông cặn bã. Nghe nói là mắc cười lắm đó."
"Tùy tiện đi!"
"Xem xong thì đi ăn tối nhé. Cậu muốn ăn gì?"
"Mì cá viên!"
Ngải Vi trợn trắng mắt: "Cậu có chán không thế! Ngàn năm không đổi!"
------
"Cho một tô mì cá viên." Lý Thuần Nhất ngồi xuống một cái bàn tròn.
7 giờ, anh ta lấy di động ra, mở QQ, ảnh đại diện của cô là một tấm ảnh phong cảnh mặt trời mọc, hơn ba năm nay vẫn luôn không đổi.
Mì cá viên nóng hổi đặt ở trước mặt anh ta, anh ta chụp lại, gửi đi.
"Mì cá viên chị Hoa, siêu ngon!"
"Này, cùng gu thưởng thức! Tôi cũng cực kỳ thích mì cá viên của tiệm đó đấy."
Lý Thuần Nhất khẽ cười, chỉ là nụ cười chưa đến khóe miệng đã biến mất rồi.
Đối diện anh ta là một đôi tình nhân trẻ, gắp đồ ăn trong tô, đút vào miệng đối phương như đang ở chốn không người. Vào lúc này, mặc cho bên ngoài ồn ào chen chúc, trong mắt hai người họ chỉ có nhau.
------
"Thuần Nhất, mì cá viên tiệm này cực kỳ ngon đó!"
"Anh thật sự không hiểu, chỉ là một tô mỳ cá viên thôi mà, có khác biệt gì lớn sao?"
"Dĩ nhiên rồi, anh cắn một miếng đi." Cô gắp một viên cá viên lên, đút vào miệng anh ta, anh ta cắn một miếng, cô nhìn anh ta cười nói: "Có cảm giác thịt cá viên đang đàn hồi trong miệng không, càng cắn càng có cảm giác."
Anh ta nhíu mày, tỉ mỉ nhai cắn, sau khi nuốt xuống, đột nhiên kéo cô vào lòng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, hôn mạnh lên môi cô một cái: "Vẫn là cái này có vẻ đàn hồi hơn, càng hôn càng có cảm giác."
Cô xấu hổ đỏ mặt, nhéo cánh tay của anh, thấp giọng gằn lên: "Lý Thuần Nhất!"
Nhìn cô xấu hổ ngượng ngùng, Lý Thuần Nhất bật cười. Khoảnh khắc đó, cả thế giới như thu nhỏ vào trong bốn con mắt, trong đó chỉ có cô và anh ta.
------
Lý Thuần Nhất hoàn hồn, cầm đũa lên, gắp một viên cá viên bỏ vào miệng, thịt cá vẫn đàn hồi trong miệng, thực sự rất có cảm giác. Chỉ là, anh ta cảm nhận được có một chút đắng chát quanh quẩn trong khoang miệng.
Một cái di động khác của anh ta rung lên, Lý Thuần Nhất cầm lên mở ra: Ông xã, mấy giờ về đến nhà thế?
Tay của Lý Thuần Nhất siết lại, để di động xuống, há miệng to ăn mì. Một đống đồ ăn ào ạt vào bụng, lấp đầy lồng ngực của anh ta.
Lý Thuần Nhất ra khỏi tiệm mì. Trên đường đi, dòng xe nối liền không dứt kéo ra từng luồng sáng mê ly. Bất kể là sang trái, hay phải, chỉ có thể đi về phía trước, không có đường lui. Không đúng! Ở chỗ không xa, có một chiếc xe đi nhầm hướng đang U-turn. Mắt anh ta sáng lên, có thể quay đầu lại mà, phải không? Vẫn có cơ hội quay đầu lại mà, phải không?
Lý Thuần Nhất lấy di động ra, trả lời: "Còn đang họp với khách hàng, đừng chờ anh!"
------
8 giờ rưỡi sáng, Chu Tử Chính đến phòng khám đúng giờ, vừa mở cửa ra, mùi thơm của bánh trứng chiên bay tới.
"Woa, thơm quá!" Mũi của Tống Thành Trạch hít hít, sau đó cái bụng quang minh chính đại vang lên tiếng ọc ọc.
Tống Thành Trạch khụ khụ hai tiếng: "Ngại quá, chưa ăn sáng."
Lâm Dư Hi lấy cái đĩa trên bàn, trên đó còn có hai miếng bánh trứng chiên: "Không chê thì có thể ăn hai miếng bánh này, tôi tự làm đấy."
Tống Thành Trạch vội nhận lấy: "Sao có thể chê chứ, cám ơn!"
Chu Tử Chính nhìn anh ta mặt mày hớn hở ăn bánh trứng chiên, thế mà lại không nhịn được nuốt nước miếng.
"Bác sĩ Lâm, cô làm bánh này ngon quá đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
EM TRỐN KHÔNG THOÁT TAY ANH ĐÂU
AléatoireTác giả:Khiên Mộng Số chương: 71 chương + 1 ngoại truyện Hai con người gặp nhau ở thời điểm cả hai đều đã trải qua những chuyện buồn. Họ sẽ đến với nhau như thế nào? Thời điểm gặp nhau lần đầu tiên Chu Tử Chính: Cô là bác sĩ nữ? Lâm Dư Hi: Anh là bệ...