Tiếng nước chảy lượn lờ trong phòng tắm, Chu Tử Chính chìm vào suy tư: "Kiềm chế cô ấy để chạy trốn?"
Lâm Dư Hi nhíu mày: "Anh thấy có được không?"
"Cô ấy là bà Tư của ông ta, tuy được thương yêu, nhưng chưa chắc quan trọng hơn con ngỗng vàng anh đây. Phụ nữ, ông ta muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."
Lâm Dư Hi suy nghĩ một lúc: "Cho nên cô ấy mang theo đứa bé."
"Anh không biết ông ta có bao nhiêu đứa con. Nếu con cái của ông ta nhiều lại đều khỏe mạnh, thì bà Tư cộng thêm đứa bé hoàn toàn không thể đưa chúng ta đi được. Nếu con cái của ông ta ít lại có bệnh đau, thì đứa con này rất quan trọng đấy."
Lâm Dư Hi gật đầu: "Ngày mai em đi hỏi cô ấy."
"Chúng ta muốn chạy trốn thì phải có vũ khí, xem cô ấy có thể tìm cho em một con dao hay không, thậm chí là súng."
"Ừm. Cô ấy nói sau khi ông ta rút cạn anh thì nhất sẽ không giữ chúng ta lại, chạy trốn là con đường duy nhất."
"Bây giờ ông ta chưa muốn rút cạn anh, mà đang muốn nuôi anh để anh đẻ trứng vàng cho ông ta. Nhưng khẩu vị của ông ta càng ngày càng lớn, rồi sẽ có một ngày ông ta sẽ xuống tay độc ác thôi. Cô ấy nói không sai, chúng ta nhất định phải trốn."
-----
Lúc Lâm Dư Hi đi sang nhà của bà Tư, thấy có người đang bố trí trong quảng trường ngoài trời, chỗ này chắc là nơi tổ chức tiệc sinh nhật. Khi cô bước vào nhà, bà Tư đang chơi đùa với đứa bé. May mắn, đứa bé rất giống mẹ.
Bà Tư thấy thời tiết tốt, dặn dò hai người giúp việc mang đứa bé ra ngoài chơi, rồi lại sai người giúp việc còn ở lại đi vào phòng vệ sinh giặt đồ. Hai cô đi vào trong phòng, bà Tư đưa một phong thư dài cho Lâm Dư Hi.
Bà Tư đè thấp giọng: "Bên trong có một lá thư và một con dao, cô bỏ vào trong áo lót đi."
Lâm Dư Hi lập tức nhét lá thư vào trong áo lót.
"Tôi sẽ cho hai người một khẩu súng, biết dùng súng chứ?"
Lâm Dư Hi mừng rỡ gật đầu: "Chồng tôi biết."
"Tốt."
Lâm Dư Hi nhỏ giọng, hỏi: "Ông ta có bao nhiêu đứa con thế?"
Bà Tư hơi sửng sốt, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: "Bao gồm con trai tôi, thì ông ta có ba trai, tám gái. Con lớn 21 tuổi, năm ngoái lúc đi chuyển hàng bị người ta đánh chết rồi. Đứa con trai thứ hai thì chết lúc 10 tuổi, sau đó ông ta sinh con với những người phụ nữ khác, đều là con gái. Bây giờ con trai tôi chính là cục cưng yêu dấu duy nhất của ông ta. Tôi chết, có thể ông ta không quan tâm, mạng của con trai, thì ông ta tuyệt đối không dám đánh cược đâu."
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ: "Cô không sợ sẽ không cẩn thận làm đứa bé bị thương ư?"
Trong mắt bà Tư lóe lên vẻ khổ sở: "Ở lại chỗ này thì nó có thể bình an trưởng thành sao?"
Lâm Dư Hi không phản bác được. Cô tin tưởng nhân quả tuần hoàn, nhưng tội ác của người cha lại trả báo trên người đứa con, khó tránh làm người ta thổn thức.
Bà Tư nhìn Lâm Dư Hi: "Sau khi hai người trốn ra rồi, sẽ cho người đến cứu chúng tôi chứ?"
Lâm Dư Hi trịnh trọng gật đầu: "Nhất định."
"Tôi đợi các người đến."
-----
Ngày hôm sau, bà Tư đưa cho Lâm Dư Hi một cái giỏ trúc đựng một đống thảo dược, bảo cô đem về sắc thuốc. Trước khi đi, người canh cửa kiểm tra tỉ mỉ thảo dược trong giỏ mới để cho Lâm Dư Hi rời khỏi. Về đến nhà, Lâm Dư Hi lấy cây súng nhỏ được dán bên dưới đế giỏ ra. Vừa nãy, lúc người canh cửa kiểm tra cái giỏ, trên mặt cô rất bình tĩnh, nhưng tim thì đập điên cuồng, may mà đã lọt qua được.
Lâm Dư Hi lập tức lấy kim châm cứu ra, cột chỉ vào, khâu một cái túi nhỏ trên quần lót bỏ khẩu súng vào đó. Cô mang thuốc đã sắc xong qua cho bà Tư, bà Tư lại âm thầm đưa cho cô một tấm bản đồ vẽ tay của cái làng này, nhỏ giọng nói bên tai cô.
"Chạy vào trong núi, đi về phía bắc. Nếu phương hướng không sai thì khoảng 10 ngày sẽ ra đến biên giới Trung Quốc."
Trước khi Lâm Dư Hi đi, bà Tư lấy một đôi giày thể thao ra: "Thay giày thể thao đi, qua mấy ngày nữa cô phải lên núi hái thuốc, dễ đi một chút. Đi đường núi, cẩn thận rắn đấy."
Lâm Dư Hi nhìn đôi giày xăng-đan dưới chân một cái, hiểu ý gật đầu với cô ấy, nói một tiếng "Cám ơn".
-----
Sau khi Chu Tử Chính trở về, Lâm Dư Hi giao khẩu súng cho anh, Chu Tử Chính mừng rỡ gật đầu: "Có súng thì dễ xử hơn nhiều. Hôm nay ông ta đã mở miệng đòi 100 triệu đô, ngày mai chúng ta nhất định phải chạy trốn."
Lâm Dư Hi gật đầu: "Được! Anh dạy em dùng súng đi."
Chu Tử Chính cầm súng lên, làm mẫu cách cầm súng và nổ súng: "Cẩn thận xung lực của súng, nhất định phải cầm súng bằng hai tay để nổ súng."
"Hiểu rồi."
Chu Tử Chính xem xét tỉ mỉ bản đồ Lâm Dư Hi đưa, nghiên cứu ra con đường có thể chạy vào trong núi nhanh nhất. Tấm bản đồ này vẽ rất chi tiết, ở đâu là trạm gác, ở đâu là công trường chế hàng, ở đâu là ruộng anh túc, ở đâu là khu dân cư, đều thể hiện rất rõ ràng. Đặc biệt, có một chỗ được chấm đỏ, trên đó viết một chữ "Côn", đó chắc hẳn chính là nhà anh Côn ở. Bản đồ tinh tế thế này, nhất định đã vẽ rất lâu rồi, bà Tư không phải vẽ vì họ, sau khi cô ấy từ từ vẽ xong thì vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một cơ hội. Cô ấy cho họ một cơ hội, họ cũng trở thành hi vọng của cô ấy.
"Tối mai sau khi chúng ta chạy thoát phải làm cho bà Tư bị thương, nếu không ông ta sẽ nghi ngờ cô ấy."
Lâm Dư Hi gật đầu: "Sau khi chúng ta thoát ra ngoài, phải cho người trở lại cứu cô ấy."
Ánh mắt Chu Tử Chính chợt lạnh xuống: "Sau khi chạy ra, anh phải san bằng cái làng chế ma túy này, tuyệt đối không để nó lại gieo hại trên đời."
-----
Hôm sau, màn đêm buông xuống, thôn làng được đèn đuốc và những thứ đồ trang trí đỏ thẫm soi rọi rực rỡ náo nhiệt. Vì là sinh nhật của anh Côn, nên dẫn đến cơm tối của Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi cũng đặc biệt phong phú. Nhưng hai người không dám ăn nhiều, sau khi ăn xong, đứng trước cửa sổ nhìn ra quảng trường náo nhiệt ở ngoài xa.
Không bao lâu sau, khóa cửa mở ra, bà Tư bế đứa bé đang ngủ cùng với hai người giúp việc vội vã đi vào. Bà Tư vẻ mặt hốt hoảng, khóe miệng của đứa bé đang ngủ mê có thứ gì đó giống như bọt trắng.
"Đứa bé bị ngất, miệng còn sùi bọt mép nữa, bác sĩ Lâm, cô mau cứu nó với."
Lúc Lâm Dư Hi kiểm tra cho đứa bé, Chu Tử Chính lặng lẽ đi đến bên cửa nhà, ngoài cửa chỉ có một gã canh cửa đang nhàm chán, lười biếng ngồi trên ghế dựa hút thuốc. Chu Tử Chính âm thầm lấy khẩu súng ra kề vào đầu gã. Tên canh cửa sửng sốt, điếu thuốc ngậm trong miệng rớt xuống.
"Đưa súng cho tao, vào đây."
Gã canh cửa hoàn hồn lại, đưa khẩu súng ở bên hông cho Chu Tử Chính, đi vào trong nhà. Hai người giúp việc nhìn thấy khẩu súng trong tay Chu Tử Chính thì hét lên.
"Im miệng." Hai người giúp việc hoảng sợ che miệng lại.
Lâm Dư Hi bế đứa bé lên, Chu Tử Chính đưa khẩu súng của gã canh cửa cho Lâm Dư Hi, nói với bà Tư: "Đi ra ngoài cửa lấy dây thừng vào, trói ba người bọn chúng lại.
Trên mặt bà Tư đầy vẻ sợ hãi: "Anh muốn tôi làm gì cũng được, đừng làm đứa bé bị thương." Lâm Dư Hi nhìn đứa bé trong lòng, chắc là nó đã uống chút thuốc ngủ nên đã ngủ thiếp đi rồi. Vì sợ đứa bé làm ồn, bà Tư đã dùng chiêu này.
Bà Tư trói chặt ba người kia, lại xé rách áo của bọn chúng, nhét vào miệng của chúng.
BẠN ĐANG ĐỌC
EM TRỐN KHÔNG THOÁT TAY ANH ĐÂU
RandomTác giả:Khiên Mộng Số chương: 71 chương + 1 ngoại truyện Hai con người gặp nhau ở thời điểm cả hai đều đã trải qua những chuyện buồn. Họ sẽ đến với nhau như thế nào? Thời điểm gặp nhau lần đầu tiên Chu Tử Chính: Cô là bác sĩ nữ? Lâm Dư Hi: Anh là bệ...