Chương 102

4.7K 201 14
                                    

Đứng ở chỗ cao nhất trong hoàng cung, Tần Ca nhìn ra nơi phương xa tại cửa thành. Tuy rằng từ nơi này cũng không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng kể từ khi Tần Ca nhận được tin tức Ngũ Tử Ngang đã khởi hành hồi kinh thì mỗi ngày hắn sẽ đứng ở nơi này một canh giờ, chờ thân ảnh mà hắn vô cùng nhớ nhung xuất hiện.

“Hoàng Thượng, Thái sư đến.” Ôn Quế ở đằng sau bẩm báo. Tần Ca thu hồi ánh mắt rồi chậm rãi xoay người. Tháng chín cuối thu, cái nắng ở kinh thành vẫn chói chang như cũ, nhưng Tần Ca giống như đang đắm chìm trong gió xuân, tâm tình đặc biệt vui sướng, nét mặt không không hề khó chịu vì thời tiết oi bức.

“Lão thần khấu kiến Hoàng Thượng.”

“Lão Thái sư miễn lễ.”

Tần Ca cất bước, Lâm Giáp lập tức theo sau. Đi được vài bước, Tần Ca chậm rãi nói, “Thái sư, hôm nay trẫm tìm ngươi đến là có chuyện muốn thương lượng với Thái sư.”

“Lão thần sợ hãi, Hoàng Thượng có việc gì cứ phân phó lão thần là được.”

Tần Ca hơi xoay người lại rồi nhìn Lâm Giáp, “Vịnh Xuân yến năm trước và năm nay Lương Vương đều không ở kinh thành, toàn phải dựa vào một mình Thái sư làm lụng vất vả, mỗi khi nghĩ đến thì trẫm liền cảm thấy băn khoăn. Lúc trước thân thể của lão Thái sư không khỏe, hiện tại tuy rằng rất tốt nhưng trẫm vẫn lo lắng, trẫm muốn mời lão Thái sư đến Thiên Ngự ôn trì một chuyến, mang theo phu nhân cùng gia quyến đến đó để điều dưỡng, thuận tiện cùng người thân đoàn viên.”

Lâm Giáp nghe xong thì lập tức nói, “Được Hoàng Thượng ưu ái, lão thần cảm thấy hổ thẹn, lão thần tuyệt đối không thể nhận, những gì lão thần làm là bổn phận của lão thần, không dám tranh công.”

Tần Ca xoay người rồi cầm tay Lâm Giáp, “Lão Thái sư, mấy năm nay ngươi vất vả, trẫm lo lắng a. Trẫm còn cần lão Thái sư phụ tá, trẫm sợ làm cho ngươi mệt mỏi. Lão Thái sư, ngươi đừng từ chối, cứ đi đi.”

Lúc này hốc mắt của Lâm Giáp đã ươn ướt, hắn cầm chặt tay của Hoàng Thượng, cảm động nói không nên lời. Trên tay của Tần Ca dùng sức, thấp giọng nói, “Trẫm để cho ngươi đi tĩnh dưỡng không chỉ đơn giản là vì thân mình của ngươi, có một số việc ngươi không ở kinh thành thì trẫm mới có thể hoàn thành.”

Lâm Giáp lập tức cảm thấy kinh ngạc, “Hoàng Thượng?”

Tần Ca lạnh lùng nhếch môi, “Từ đầu năm đến nay, thích khách trong cung chưa bao giờ ngừng nghỉ, tuy vẫn chưa điều tra ra ai làm chủ, bất quá là ai thì cũng không quan trọng, chuyện quan trọng là có vài người trẫm không thể tiếp tục ngó lơ. Lão Thái sư không ở kinh thành thì có thể rời xa thị phi.”

Tần Ca nói như thế thì Lâm Giáp lập tức hiểu rõ có vài người là những ai, hắn gật đầu rồi buông tay Tần Ca ra, sau đó quỳ xuống đất mà dập đầu, “Lão thần tạ long ân của Hoàng Thượng.”

Tần Ca khom người, dùng hai tay nâng Lâm Giáp đứng dậy, nắm chặt hai tay của hắn, “Hôm nay trẫm sẽ hạ chỉ, lão Thái sư mau chóng khởi hành đi.”

“Lão thần tuân chỉ.”

Cùng ngày Tần Ca hạ chỉ để cho Lâm Giáp đến ôn tuyền của hoàng thất tĩnh dưỡng. Ngày thứ ba, Lâm Giáp mang theo phu nhân và các tôn nhi ly khai kinh thành. Sau ngày Lâm Giáp rời đi, Tần Ca lại hạ thánh chỉ lệnh cho An Lăng Vương Tần Chính đang bị biếm làm thứ dân và lưu đày tại Biện An phải chuyển đến Trục Châu hoang vắng. Từ Trục tựa hồ đã dự báo vận mệnh của Tần Chính – hoàn toàn trục xuất. Mà hai nhi tử của Tần Chính là Tần Kha và Tần Nam lại bị phân ly đến Cô Châu ở phía Tây và Đan Nghĩa ở phía Nam. Thoạt nhìn mỗi một nơi đều không phải do Tần Ca tùy tiện chọn lựa.

【ĐM】Trầm NịchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ