Bùi Tiến Dũng nằm xuống sân, ngửa mặt lên nhìn trời, đầu óc không thể nào ngưng suy nghĩ một giây.
Trước đây, đã từng có người cùng anh ngắm sao, từng cũng anh ngồi trên sân thượng mà lảm nhảm, làm đủ mọi trò ngớ ngẩn.
Giờ thì không còn nữa. Hiện tại đến nghe giọng nói người ấy còn khó, nói chi là gặp mặt.
Bây giờ có tìm đến tận nơi cũng chẳng thể nhìn thấy cậu ấy.
Hà Đức Chinh tránh anh.
Mà lần này còn cao tay hơn, chọn cách biến mất.
Gọi không nghe, đến nơi cũng không thấy, tìm cũng không được.
Bùi Tiến Dũng có đến kí túc xá của SHB Đà Nẵng thêm mấy lần, nhưng không lần nào gặp được.
Mọi người nói, Hà Đức Chinh đi rồi, còn đi đâu thì không ai biết.
Thậm trí Bùi Tiến Dụng cũng không hay.
Bùi Tiến Dũng cả ngày vòng quanh Đà Nẵng, hôm sau bắt xe về quê Hà Đức Chinh, sau đó lại xuống Hà Nội, vòng về Thanh Hóa...
Mấy ngày liền chạy khắp như vậy, cuối cùng vẫn không thấy tăm hơi người kia đâu.
Lần nào gọi điện, cũng chỉ là để lại tin nhắn thoại sau tiếng bíp.
Gọi nhiều đến nỗi, Bùi Tiến Dũng đâm ra chán ghét tiếng bíp kia...
Hay chán ghét chính bản thân mình.
Anh không đếm được mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, cũng không rõ đã gửi bao nhiêu tin nhắn.
Mong mỏi đến ám ảnh, đêm nào Bùi Tiến Dũng anh cũng tỉnh giấc vì cứ ngỡ có điện thoại, cả ngày năm phút xem điện thoại một lần, chỉ lo sẽ lỡ cuộc gọi hay tin nhắn nào đó.
Nhưng từ đầu đến cuối, một tin cũng không.
Anh tìm người kia, tìm đến tâm phiền ý loạn. Nhưng mò kim đáy bể vốn dĩ đâu có dễ như vậy...
Chiếc kim này, còn cố vùi mình xuống cát.
Một tháng, một tháng mà đến nửa cái tin cũng không có.
Hàng ngày tập luyện, sinh hoạt, chạy show quảng cáo, quay phỏng vấn, cuộc sống vẫn cứ như vậy diễn ra như bình thường như trước, cũng không mấy ai nhắc đến sự vắng mặt của Hà Đức Chinh.
Cậu ấy cứ như bốc hơi khỏi thế giới này, không một dấu vết.
Bùi Tiến Dũng ngồi bật dậy ôm bụng, sau đó cơn đau cứ như vậy kéo đến không báo trước, cả cơ thể anh như phải gồng lên để chịu đựng cơn đau không dứt.
Mồ hôi lấm tấm theo thái dương chảy xuống, tóc mai theo đó cũng ướt thẫm dính lên trán, Bùi Tiến Dũng ôm mình co thành một cục, cả cơ thể run rẩy không ngừng.
Một tháng nay không ăn uống tử tế, cơ thể đương nhiên sẽ sa sút không phanh.
Vốn biết là cầu thủ thì phải tự biết chăm sóc mình, nhưng cuối cùng lại để bản thân ra nông nỗi này.
Quả báo, thứ mày đang nhận là quả báo.
Bùi Tiến Dũng, thứ mày đang chịu không bằng một phần mười điều cậu ấy trước đây phải chịu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tình của nắng. (Fanfic Dũng Chinh)
Teen FictionFanfic Bùi Tiến Dũng × Hà Đức Chinh Đoàn Văn Hậu × Bùi Tiến Dụng Tình trạng: Hoàn 41 chương. Văn án Yêu sai người là đau... Đúng người sai thời điểm là đau... Nực cười ở chỗ, tôi với cậu... là sai người, sai thời điểm...! Con người ng...