chương 39

1K 121 7
                                    

-Sinh nhật vui vẻ!

Bùi Tiến Dũng lấy ra một hộp quà nhỏ bằng bàn tay được gói đơn giản đưa cho Hà Đức Chinh, biểu tình vô cùng khẩn trương.

Hà Đức Chinh cười khẽ một tiếng, xoay xoay hộp quà trên tay

-10 năm rồi mà trình độ bọc quà vẫn chẳng khá lên chút nào cả!

Cẩn thận bóc từng lớp giấy bọc, Hà Đức Chinh nhìn chằm chằm món quà trong hộp, một lúc sau mới chầm chậm quay sang nhìn người bên cạnh

-Dũng, chúng ta đã thỏa thuận.

Loại phản ứng này Bùi Tiến Dũng anh cũng đoán được, chỉ là dù luyện tập bao nhiêu lần cũng không thể giải quyết trơn tru.

-Tôi biết... Nhưng tôi vẫn muốn thử.

Bùi Tiến Dũng lấy chiếc nhẫn trong hộp quà ra, một chiếc nhẫn bạc đơn giản, trên đó chỉ khắc độc một kí hiệu "∞".

-Chinh, cậu nghe tôi nói hết, sau đó từ chối hay đồng ý là quyền của cậu. Nhưng làm ơn nghe tôi nói một lần....!

Hà Đức Chinh im lặng không đáp, cũng không mang ý cự tuyệt.

Bùi Tiến Dũng nắm chiếc nhẫn bạc trong tay, ánh mắt chăm chú không rời Hà Đức Chinh.

-Chinh, tôi muốn được bên cậu, chăm sóc cậu cả đời. Không phải như một người bạn, mà là với tư cách một... tri kỉ.

-Tôi biết mình đã gây không biết bao nhiêu tổn thương cho cậu, từ thể xác tới tinh thần. Bùi Tiến Dũng tôi không mong cậu tha thứ, cũng không mong cậu quên chúng đi. Đối với loại đòi hỏi đó, tôi không có tư cách. Nhưng chỉ mong cậu có thể chấp nhận tôi, cho tôi cơ hội bên cạnh cậu.

-Mười năm, bản thân tôi rất mâu thuẫn, vừa mong cậu gặp được một người tốt hơn, lại vừa mong cậu đừng để ai vào mắt. Nhưng chỉ cần cậu thương một người mới, tôi dù không muốn nhưng có lẽ vẫn sẽ... cố gắng ép mình bỏ cuộc.

-Tôi cũng đã tự nhủ rằng buông tha cho cậu, đừng làm khổ cậu nữa... Nhưng làm không nổi, mỗi lần như vậy sẽ đau đến chết đi sống lại, đau đến không thở nổi.

-Cậu coi thằng này là biến thái cũng được, là bám đuôi cũng không sao... Nhưng mỗi nhớ cậu đến không chịu nổi, tôi sẽ lại lái xe lên đây, mong được nhìn thấy cậu một lần.

Hà Đức Chinh im lặng không đáp, kí ức cứ như sóng ùa về.

Một mảnh kí ức mơ hồ hiện lên, hôm ấy là một đêm tháng 7 của mấy năm trước, một đêm mưa gió bão bùng ở Hưng Yên.

Thời tiết tháng bảy ẩm ương đến khó hiểu, buổi tối trời còn trăng thanh gió mát đêm đến đã có thể nổi bão đùng đùng, sấm chớp đầy trời.

Hà Đức Chinh đang ngủ cũng phải bò dậy quấn quần áo ngoài hiên,  xong việc mắt nhắm mắt mở đang muốn đóng cửa đi ngủ tiếp thì bị một hình ảnh dọa cho tỉnh cả ngủ.

Trời đang mưa bão, dưới sân cư nhiên lại có một cái xe ô tô lạ đậu ở đó.

Lạ với người khác, còn với Hà Đức Chinh thì nó quá quen thuộc rồi.

Tình của nắng. (Fanfic Dũng Chinh)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ