chương 25

1.4K 141 21
                                    

Mưa ngày càng to như không có ý định tạnh, gió thổi mạnh làm cây cối ngả nghiêng, biển quảng cáo khẩu hiệu bên lề đường bay phần phật.

Trong màn mưa, một người đàn ông cầm cái ô nhỏ, lắc lư chạy giữa màn đêm, cả người cũng đã bị mưa tạt ướt hết.

Bùi Tiến Dụng vuốt tóc đã ướt nhẹp, khổ sở leo lên cầu thang tối om, căng mắt nhìn đường đi dựa vào thứ ánh sáng nhập nhòe phát ra từ điện thoại đang cầm trên tay.

9h tối, Hà Đức Chinh gọi cho hắn, giọng mũi hòa với tiếng mưa bảo rằng Bùi Tiến Dũng đang ở trên sân thượng một mình, mau đến đón cậu ấy.

Bùi Tiến Dụng vốn định sạc cho người kia một trận, cuối cùng nghe thấy hai tiếng "xin lỗi" hòa với tiếng nức nở, lửa giận trong lòng lại bị dập sạch.

Suy cho cùng cũng đâu phải tại họ.

Cửa sân thượng mở bung, Bùi Tiến Dụng dáo dác nhìn xung quanh, mưa xối thẳng vào mặt làm mắt hắn cay xè, xung quanh mờ mờ một lớp nước trắng xóa.

Ở một góc, có một người đàn ông vẫn đang đứng bất động, mặc cho mưa tạt gió thổi đến trụ vững cũng khó khăn.

Bùi Tiến Dụng chậm chạp bước tới, khẽ gọi một tiếng

-Anh, mình về thôi.

Mưa rơi lộp độp trên mái tôn, Bùi Tiến Dụng không nghe ra anh mình đáp lại thế nào, chỉ thấy người này lắc đầu khe khẽ, mắt vẫn không nhìn hắn.

Qua màn nước, Bùi Tiến Dụng không chắc có phải mình nhìn thấy Bùi Tiến Dũng nhếch môi cười hay không.

Hắn trong lòng muốn an ủi một câu, mở miệng ra lại không biết phải nói gì, cuối cùng đành thở dài một hơi.

Bùi Tiến Dụng giơ ô về phía anh mình, không bắt ép, cũng không khuyên nhủ, im lặng đứng bên cạnh người kia.

Đôi khi im lặng là cách an ủi hữu hiệu nhất.

Hai người đàn ông cách nhau một khoảng, một người giơ ô che cho người kia, từ đầu tới cuối đều không nói với nhau một câu.

Cuối cùng vẫn là Bùi Tiến Dũng không nỡ để hắn chịu khổ cùng, quay sang bố thí cho em trai mình một cái nhìn

-Dụng về trước đi, anh cần suy nghĩ vài chuyện.

-Về thì cùng về, đằng nào em cũng ướt hết rồi.

Nói đoạn Bùi Tiến Dụng quăng cái ô xuống, hai tay đúc túi quần nửa tì nửa dựa vào ban công tầng thượng

-Đợi anh suy nghĩ xong rồi em đưa anh về, Đà Nẵng này rộng như thế anh biết đi đường nào.

Bùi Tiến Dũng khẽ thở dài một hơi chịu thua sự cứng đầu của em mình, cúi xuống nhặt ô rồi cầm cổ hắn kéo đi.

.

Bùi Tiến Dụng thuê một phòng khách sạn cho anh trai mình, chạy đi chạy lại mua đồ ăn, chuẩn bị quần áo, thuốc cảm xong cũng đã hơn 11h. Lúc bấy giờ, Bùi Tiến Dụng mới nằm bẹp xuống giường, xoa xoa cái lưng mỏi nhừ của mình.

Chăm người thật sự còn mệt hơn chạy như trâu suốt 90' trên sân cỏ.

-Anh xin lỗi, hôm trước tự dưng lại nổi nóng với em.

Tình của nắng. (Fanfic Dũng Chinh)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ