chương 32

1.1K 124 12
                                    

Đèn hành lang sáng trưng càng làm nổi bật màu trắng lạnh lẽo ở bệnh viện. Bùi Tiến Dũng một thân đầy máu chạy theo cáng cứu thương, bộ dạng chật vật hết sức.

Nằm trên đó lại là cậu ấy, vào phòng phẫu thuật một lần nữa lại là cậu ấy, mà nguyên do một lần nữa lại là do anh.

Bệnh viện lúc hơn 1h sáng tĩnh mịch đến đáng sợ, một người đàn ông bị thương không nhẹ, máu trên đầu vẫn chảy không ngừng lại sống chết chạy theo cáng cứu thương mà trên đó cũng là một người đàn ông bê bết máu. Có khác thì chỉ khác là một người đang hoảng loạn đến cùng cực, còn người kia lại nằm trên đó, bất động.

Bùi Tiến Dũng chạy theo không ngừng gọi tên cậu, một tiếng "Chinh ơi", hai tiếng "Chinh ơi" hết sức khổ sở. Âm thanh phát ra từ cổ họng anh vô cùng khó nghe, âm thanh đục ngầu vang vọng nơi hành lang vắng vẻ, cô độc đến não lòng.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt đầy cát bụi của người thanh niên mới 21, hòa với máu tươi tạo thành thứ chất lỏng tanh tưởi mặn chát đến buồn nôn. Tóc mai cùng máu và mồ hôi dính vào trán thành từng mảng. Hơn hai mươi năm sống trên đời, chưa bao giờ Bùi Tiến Dũng anh chật vật thế này.

Chưa bao giờ tuyệt vọng như thế này.

Cũng chưa bao giờ chán ghét bản thân mình đến vậy.

"Xin anh đợi ở bên ngoài cho."

Bùi Tiến Dũng vô lực ngồi thụp xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn cánh cửa phòng cấp cứu lạnh lùng đóng lại.

Cậu ấy nằm trong đó, một mình.

Cảnh vật trước mắt bỗng nhiên chao đảo, Bùi Tiến Dũng ngã xuống, gương mặt tiếp giáp với sàn nhà lạnh băng.

Ánh mắt Bùi Tiến Dũng vẫn đặt lên một chỗ không dời, ánh đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng.

Trước mắt bỗng nhiên tối sầm.

.

Đập vào mắt là ánh mặt trời gay gắt xuyên qua tấm rèm mỏng, Bùi Tiến Dũng chật vật cựa đầu một chút cả cơ thể bỗng dưng mỏi nhừ như cả thế kỉ rồi không vận động. Anh có thể nghe thấy cả tiếng xương cốt đang kêu răng rắc trong cơ thể, cứng đến độ không cử động nổi.

Não tự động tua lại, ánh sáng chói mắt, xe ô tô mất lái, màu đỏ rợn người của máu, còn có... một người nằm đó, bất động.

Hà Đức Chinh!!!

Mọi chuyện như vừa mới xảy ra năm phút trước, chân thực đến đáng sợ trước mắt Bùi Tiến Dũng.

Cậu ấy đang ở đâu...?!

Suy nghĩ duy nhất trong đầu người đàn ông này là phải tìm cậu ấy, phải xác nhận người kia có sao không.

Cắn răng lấy hết sức bình sinh ngồi dậy mặc cho cả cơ thể kêu gào phản đối, Bùi Tiến Dũng xoay chân muốn xuống giường mà đột nhiên cả người vô lực ngã xuống.

Dây truyền nước bị giằng ra, kim đâm vào tay đau đến chết đi sống lại. Đầu như thể nứt toác ra, có chất lỏng gì đó từ trán chảy xuống miệng Bùi Tiến Dũng, vừa tanh vừa nhớp nháp. Anh liếm hết chỗ máu chảy xuống miệng, một cảm giác buồn nôn xộc thẳng lên não, ác mộng đêm tai nạn đó lại bất ngờ ùa về, ám ảnh đến gai người.

Tình của nắng. (Fanfic Dũng Chinh)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ