chương 35

1K 126 10
                                    

Hà Đức Chinh tay run run cầm điện thoại, từ đầu tới cuối không rời mắt khỏi màn hình, tay kia bấu chặt chăn như chịu đựng, mặt lại không nói lên cảm xúc gì.

Chỉ đến khi tiếng còi của trọng tài cất lên, cậu mới thở nhẹ một hơi đặt điện thoại xuống, trong đầu còn choáng váng một hồi mới hết.

Bùi Tiến Dũng đưa cho người trên giường một miếng táo đã được gọt cẩn thận, đến khi người kia cầm lấy thì miệng khẽ cong lên, ánh mắt cũng cao hứng thêm vài phần

-Hết hiệp rồi hả? Tỉ số sao rồi?

Hà Đức Chinh chậm rãi gặm hết miếng táo sau đó mới lề mề trả lời

-Thua rồi, 3-0.

-... Thua á....?! À không sao, còn hiệp hai nữa, sẽ gỡ được thôi...!

Hà Đức Chinh quay đầu nhìn anh một cái. Người này đã tháo băng trắng trên đầu, miệng vết thương cũng đã lành lại chỉ đợi ngày tháo chỉ, cơ thể cũng hồi phục rất nhanh, giờ có lẽ cũng hoạt động được như người bình thường rồi.

Cậu thở khẽ một hơi, khuôn mặt từ đầu tới cuối vẫn không rõ nghĩ gì

-Gỡ không nổi. Có lẽ đến cuối trận cùng lắm thì ghi được một bàn danh dự, sau đó thì cuốn gói về.

Giọng Hà Đức Chinh vẫn bình thản như vậy, nghe như chẳng phải chuyện của mình

-SHB Đà Nẵng hôm nay đá rất tệ, rời rạc, chậm chạp. Ghi được một bàn vào lưới của Hà Nội đã khó, nói gì đến việc đòi gỡ hòa.

Bùi Tiến Dũng ngạc nhiên nghe từng lời thốt ra từ miệng người kia, sau đó lửa giận không biết từ đâu bốc lên ngùn ngụt

-Cậu nói cái gì? Hà Đức Chinh cậu mà lại thốt ra mấy lời vô trách nhiệm như vậy?!!!

Người kia vẫn như câm như điếc không đáp lại Bùi Tiến Dũng, từ đầu tới cuối nằm im không đáp một lời nào.

Bùi Tiến Dũng quăng con dao xuống đất, tức giận đá "bốp" một cái vào thành giường, mặt nặng mày nhẹ chỉ tay vào người đang nằm im trên giường

-Tôi nói cho cậu biết, đồng đội của cậu đang dốc sức chạy trên sân. Đó là vì họ, vì người hâm mộ và vì chính cậu nữa! Cho nên cậu đừng có giở cái giọng bàng quan này với tôi...!!

Hà Đức Chinh bất ngờ xốc chăn ngồi dậy, cậu liếc mắt nhìn ngón tay đang chĩa vào mình, tầm mắt sau đó lại dời lên, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt

-Bùi Tiến Dũng, cậu quên một điều rồi.

Hà Đức Chinh khẽ cười một tiếng, nụ cười mang theo ý vị mỉa mai không che dấu

-Hà Đức Chinh tôi giờ không còn là đồng đội của họ nữa.

Bùi Tiến Dũng giật mình, miệng mấp máy muốn đáp lại không biết nói gì. Hà Đức Chinh đẩy tay anh sang một bên, đoạn nhìn xuống đôi chân của mình

-Hà Đức Chinh này không còn có tư cách để làm đồng đội của họ nữa rồi.

-Đi còn khó khăn, nói gì đến việc làm một cầu thủ đá bóng...

Tình của nắng. (Fanfic Dũng Chinh)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ