Chương 27: Cô cho rằng

5K 82 0
                                    

   Hành lang trong bệnh viên yên tĩnh, bởi vì ông Lương vào ở, tầng trệt thoáng mát sạch sẽ.

Khiến cho tầng chăm sóc đặc biệt này cảm giác cực kỳ yên tĩnh.

Chợt điện thoại của Khả Lan vang lên, là điện thoại của bệnh viện nơi mẹ cô đang ở.

Thấy có điện thoại, Khả Lan nhẹ nhàng rút tay khỏi tay của Cố thủ trưởng.

Bóng dáng Cố Thành Viêm khẽ nhúc nhích, liếc nhìn Lâm Khả Lan, không lên tiếng, buông ra đưa tay đút vào trong túi.

Khả Lan cầm điện thoại di động, đi ra xa một chút, lúc này mới nghe điện thoại.

Vậy mà nội dung cuộc điện thoại lại làm cho Khả Lan khẽ run trong lòng, ánh mắt dừng trên người Lương Bảo Nhi.

Bệnh viện không muốn chữa cho mẹ của Khả Lan nữa, khuyên cô nên đưa về nhà!

Về nhà?

Mẹ cô bệnh, vẫn chưa tới giai đoạn cuối, vẫn còn hy vọng, chỉ cần có tiền trị liệu, liền có thể chữa!

Cô đã dự chi chi phí trị liệu, bên phía bệnh viện cũng đã liên lạc được với bệnh viện ở nước ngoài, bây giờ lại muốn để mẹ cô về nhà, không thể không nghi ngờ là có người bên trong động thủ!

Trừ Lương Bảo Nhi còn có ai có thể làm loại chuyện nhàm chán này!

Ánh mắt Khả Lan cụp xuống, tắt điện thoại, nhìn về phía Cố thủ trưởng.

Bàn về quyền......Cố thủ trưởng lớn hơn Lương Bảo Nhi.

Không phải Cố thủ trưởng không biết chuyện nhà cô, cho nên, Khả Lan không muốn che giấu điều gì.

Ban đầu cô giống như bán mình đi xem mắt, đơn giản chỉ vì muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ!

"Có thể ra ngoài một chút không?" Khả Lan đi tới trước mặt Cố Thành Viêm, nửa ngẩng đầu nhìn Cố thủ trưởng muốn Cố thủ trưởng giúp một tay.

Cố Thành Viêm vốn dĩ đứng nghiêm, lạnh lùng cương nghị, sau khi nghe Khả Lan nói, quay đầu, ánh mắt dừng trên mặt Khả Lan.

"Được."

Cố Thành Viêm trả lời, không hỏi gì nhiều, quay đầu cùng Khả Lan đi ra ngoài.
Lúc đi tới khúc quanh, lúc này Khả Lan mới dừng lại, liếc nhìn Cố thủ trưởng, khẽ hít một hơi.

"Tôi muốn xin anh giúp tôi một việc." Giọng nói Khả Lan cực kỳ trầm nhẹ, biểu lộ ra khá là cẩn thận.

Lúc này cô chợt thấy, mọi việc đều phải nhờ người, năng lực cô nhỏ bé, làm cái gì, nói cái gì, cũng có vẻ yếu ớt!

"Hả?......Chuyện gì."

Cố Thành Viêm thấy Lâm Khả Lan tìm anh giúp một tay, trong lòng lại có cảm giám hứng thú!

Chợt thấy nam tử hán rồi sao?

Trọng lượng tăng thêm rồi!

"Mẹ tôi.....chuyện trị liệu, không biết anh có thể giúp tôi liên lạc......?" Khả Lan thấp giọng nói, nhưng còn chưa nói hết, giọng nói của Lương Bảo Nhi chợt xen vào.

"Ông ngoại đã tỉnh......" Lương Bảo Nhi còn chưa xuất hiện, giọng nói đã vang lên trước.

Rồi sau đó vội vã đi tới trước mặt Cố Thành Viêm, lôi kéo tay Cố Thành Viêm muốn rời đi.

Động tác tự nhiên, bỏ qua sự tồn tại của Khả Lan.

Động tác của Lương Bảo Nhi khiến trong lòng Khả Lan cảm thấy lạnh lùng, vội vàng đưa tay, nắm bàn tay còn lại của Cố thủ trưởng.

"Chuyện mẹ tôi, xin anh." Khả Lan đem chuyện lúc nãy nói dở nói ra.

Dứt lời, ánh mắt nhìn về phía Lương Bảo Nhi.

Chỉ thấy vẻ mặt Lương Bảo Nhi hơi kích động, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Cô chính là muốn Lương Bảo Nhi nghe thấy!

Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, khẽ gật đầu, trả lời "Được" thuận tay đẩy Lương Bảo Nhi ra, bóng dáng thẳng tắp cao ráo, chắn ở giữa Khả Lan và Lương Bảo Nhi.

Khả Lan cùng Lương Bảo Nhi, ai cũng không thấy được vẻ mặt của nhau.

Nhưng Khả Lan có thể rõ ràng cảm thấy, Cố thủ trưởng đẩy Lương Bảo Nhi ra, nhất định khiến cho Lương Bảo Nhi lửa giận ngập tràn!

Lương Bảo Nhi, thật đúng là quấn chặt lấy, không chịu buông!

Rồi sau đó, Cố Thành Viêm sải bước, đi về phía trước, vào phòng bệnh của ông Lương, Khả Lan đang muốn đi theo vào, Lương Bảo Nhi chợt đưa tay ngăn Khả Lan lại.

"Cô cho rằng anh Viêm có thể giúp cô sao? Nếu như để cho người nhà họ Cố cùng anh Viêm biết trước kia cô từng làm công việc quan hệ xã hội, người nhà họ Cố còn có thể tiếp nhận cô sao?" Lương Bảo Nhi lạnh giọng nói xong, nhỏ giọng nở nụ cười, chân mày nhíu lại, cặp mắt nhìn chằm chằm Lâm Khả Lan, sau đó đưa tay nắm tay Lâm Khả Lan, dịu dàng nói: "Tôi cho cô ba triệu, cô rời khỏi anh Viêm, bệnh của mẹ cô, tôi sẽ thay các người tìm bác sĩ giỏi nhất."

Lúc nói chuyện trên mặt Lương Bảo Nhi nở nụ cười nhưng trong mắt đều là sự lạnh lùng.

Điều kiện xác thực vô cùng mê người!

Thế nhưng như vậy thì sao chứ?

Khả Lan tình nguyện bỉ ổi bán mình, cũng sẽ không nhận sự bố thí từ Lương Bảo Nhi!

Không.... ...

Lương Bảo Nhi sẽ không bố thí cho cô, người nhà họ Lương máu lạnh như vậy, làm sao có thể dễ dàng đối tốt với cô chứ!

Nếu đúng như Lương Bảo Nhi nói, cô ta nói cho người nhà họ Cố, trước kia cô làm công việc quan hệ xã hội, không được người nhà họ Cố chấp nhận, cần gì phải cho cô ba triệu?

Nghĩ đến đây, bàn tay Khả Lan khẽ dùng sức, lạnh lùng bỏ tay Lương Khả Nhi ra, bỗng nhiên nhếch miệng cười lạnh.

"Sao lại phải nói nhiều như vậy, không phải cô chỉ muốn tôi rời khỏi.... ....Nếu như lúc đầu khi tôi đến cầu xin Lâm Khải Nghiệp, các người từ bi, hôm nay, tôi đã không là vợ của Cố Thành Viêm!" Khả Lan nói xong, không ngừng cười nhạo!

Thật là số mạng trêu người!

Nếu như lúc đầu khi cô đến xin Lâm Khải Nghiệp, Lâm Khải Nghiệp có thể đuổi cô như đuổi ăn xin cho cô một khoản tiền, để cô đưa mẹ ra nước ngoài chữa bệnh, cô cần gì vì tiền mà đi xem mắt chứ?

Bây giờ hối hận rồi sao?

Đã muộn!

"Cô.... ..."

Lương Bảo Nhi nghe thấy Khả Lan nói, tức giận run người, cánh tay chợt giơ lên, đang muốn tát lên mặt Khả Lan.

Nhưng......

Ánh mắt Khả Lan lóe lên, lạnh lùng đưa tay ra giữ tay Lương Bảo Nhi lại.

"Lại muốn đánh người, cô cảm thấy tôi sẽ bị đánh hai lần sao? Là cô quá kiêu ngạo, hay là quá nóng lòng muốn làm người thứ ba?" Khả Lan nói xong, lạnh lùng đẩy tay Lương Bảo Nhi văng ra ngoài.

Ánh mắt cô vẫn lạnh lùng tối tăm như cũ.

Mà lúc này Lương Bảo Nhi, sắc mặt rất kinh hoảng, Lâm Khả Lan so với trong tưởng tượng của cô ta còn đáng sợ hơn!

Khả Lan lạnh lùng nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Lương Bảo Nhi, nụ cười trên khóe miệng càng lạnh hơn.

Lương Bảo Nhi thật là giống mẹ cô ta, thích làm kẻ thứ ba!

Có phải trong mắt mẹ con cô ta, chồng của người khác mới là tốt nhất?

Mẹ cô nhường ba cho mẹ cô ta, nhưng cô sẽ không nhường Cố thủ trưởng cho cô ta!

Đừng mơ tưởng cô sẽ thối lui!

Sau khi Khả Lan nói mọt lúc lâu, cánh tay đưa lên của Lương Bảo Nhi mới từ từ rơi xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, giận đến nỗi cả người không ngừng run rẩy.

Lâm Khả Lan, Lâm Khả Lan......

Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!

Chết chìm rồi!

Một lát sau......

Lương Bảo Nhi trấn an tâm tình kích động của mình, con ngươi đảo quanh, ngẩng đầu nhếch miệng nở nụ cười.

"Cô sẽ hối hận về quyết định ngày hôm nay."

Lương Bảo Nhi rất có lòng tin, lúc này Lâm Khả Lan từ chối, không lâu sau, sẽ quỳ xuống cầu xin cô ta.

Nhưng......

Dù là ai cũng không thể biết trước chuyện sau này!

"Tôi chờ."

Khả Lan nghe thấy Lương Bảo Nhi nói, lạnh giọng trả lời cô ta, ánh mắt cứng rắn, hình như không sợ hãi chuyện sau này.

Nhưng trong lòng cô lúc này lại bắt đầu sợ.

Cô không đấu lại Lương Bảo Nhi!

Không......Chính xác mà nói, cô căn bản không phải đối thủ của nhà họ Lương!

Có lẽ, cô nên đi tìm người kia!  

Chọc nhầm sếp lớnWhere stories live. Discover now