Chương 97: Em không sao chứ

2.6K 35 0
                                    

  Lại một lần nữa được nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc Khả Lan đột nhiên ngẩn người.

Cô đã từng nghĩ vĩnh viễn không bao giờ được thấy anh nữa, bỏ đi, quên.

Nhưng cô lại không bỏ được.

Lý trí bảo cô bỏ đi, tim lại không tự chủ được mà đến gần.

Mà bây giờ, anh gầy.

Khả Lan từ trên giường đứng dậy, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh.

Cố Thành Viêm vội vàng chạy tới trước mặt Khả Lan đưa tay ôm cô vào lòng, ghé vào bên tai cô dịu dàng nói: "Thật xin lỗi." Anh nói xin lỗi.

Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nói xin lỗi từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, hai mắt đen nhánh nhìn khuôn mặt anh nhíu mày nói: "Biết có lỗi mà vẫn gạt em?" Giọng nói Khả Lan tức giận, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ.

Cố Thành Viêm không tin cô, vẫn luôn không tin.

"Em là người phụ nữ của anh, anh có trách nhiệm để em trải qua những ngày vui vẻ." Anh khẽ thở dài, nghiêm túc thận trọng nói cho cô biết nguyên nhân.

Anh không muốn cô bị cuốn vào vòng tranh chấp, anh hy vọng cô sống vui vẻ.

Anh không muốn cô sẽ bị bỏ mạng vào lúc nguy hiểm.

Tính tình Lương Tú Ly âm độc, nếu Khả Lan ngây thơ phụ thuộc vào đàn ông, Lương Tú Ly sẽ khinh thường Lâm Khả Lan.

Nhưng nếu như......

Khả Lan nhất định đối đầu với Lương Tú Ly chỉ có thể gây họa sát thân.

Mất đi một lần anh không không thể chắc chắn lúc nào cũng có thể ở bên cạnh cô.

Hoặc là nói cô ở bên cạnh anh cũng không an toàn.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm giải thích chân mày nhíu chặt, hừ một tiếng: "Mà em cũng không vui, thậm chí rất khổ sở." Dứt lời Khả Lan xoay người đi hai bước lại quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt kinh ngạc của anh.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, im lặng đứng tại chỗ, chân mày nhíu chặt, sắc mặt hơi trầm xuống, môi mỏng khẽ mở, muốn giải thích nhưng cuối cùng không nói gì.

Khả Lan thấy bộ dáng anh, trái tim chợt cảm thấy nóng nảy, hít sâu một hơi, đưa tay muốn nắm quần áo anh hoặc là tát cho anh một bạt tai.

Nhưng cô giơ tay lên, cứng ngắc một lát rồi lại thu lại.

Bỏ đi.

Muốn Cố Thành Viêm thẳng thắn với cô cũng không thể một sớm một chiều hoàn thành được.

Cố Thành Viêm không trả lời Khả Lan.

Khả Lan xoay người ngồi xuống mép giường, chân mày thanh tú nhíu chặt, cúi đầu, ánh mắt dừng ở chiếc nhẫn trên tay.

Cố Thành Viêm thấy Khả Lan quay người ngồi xuống sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh Khả Lan, nghiêng đầu nhìn cô khẽ thở dài nói: "Anh phá hủy cuộc đời em, sau này anh sẽ bồi thường cho em."

"Đó là nói dỗi."

Đột nhiên nghe Cố Thành Viêm nói, Khả Lan không chút suy nghĩ nghiêng đầu trả lời Cố Thành Viêm.

Mẹ cô không sao, cô biết Cố Thành Viêm phải đối phó với Lương Tú Ly, cô cũng không tức giận.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đưa tay kéo Khả Lan nói: "Anh cam đoan với em, tuyệt đối không làm em tổn thương nữa." Giọng nói của anh chậm rãi thận trọng, bảo đảm.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, ánh mắt hơi dừng lại, ngước mắt nhìn khuôn mặt thận trọng cùng bộ dáng nghiêm túc của anh thì chân mày nhíu chặt lại.

Im lặng chốc lát.

Khả Lan chợt giùng giằng từ trong ngực anh ra ngoài, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Cố Thành Viêm: "Em không muốn anh bồi thường, không muốn anh cam kết, em chỉ muốn một thứ mà thôi......Thằng thắn."

Dứt lời Khả Lan khẽ hít sâu một hơi, chăm chú nhìn ánh mắt của anh, bởi vì khẩn trương bàn tay không ngừng run rẩy.

Cô biết, cô sẽ không còn ý nghĩ như lần đầu tiên ở nhà họ Cố.

Cô không lùi, không thể nhường, không đoán, cô muốn thật lòng thẳng thắn.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, ánh mắt hơi dừng lại, chợt đứng lên, đưa tay ôm Khả Lan vào trong ngực, gật đầu, trầm giọng nói: "Được, nhưng......" Anh gật đầu đồng ý, nói xong......

"Nhưng cái gì? Để em tin tưởng anh, sau đó anh tự mình chịu tất cả? Anh có mệt không?"

Khả Lan thấy thái độ qua loa của anh, đột nhiên cảm thấy buồn bực, không đợi anh nói tiếp cô đã mở miệng.

Cô không muốn nghi kỵ, không muốn suy nghĩ, cô muốn thẳng thắn.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, ánh mắt hơi sẫm, tròng mắt tối tăm, giống như cục đá ném vào trong mặt hồ phẳng lặng tạo nên cơn sóng nhỏ.

Im lặng hồi lâu......

Anh vẫn không trả lời cô......có điều cố kỵ.

Khả Lan thấy anh không nói gì, giùng giằng muốn từ trong ngực anh ra ngoài nhưng sức của anh quá lớn, cô giãy giụa căn bản không có tác dụng.

Không khí đột nhiên trở nên nặng nề.

Khả Lan thở dài, cắn cắn môi, ở trong lòng anh buồn bực nói: "Anh rất ích kỷ, anh cho rằng anh bảo vệ em nhưng anh có nghĩ tới cảm nhận của em hay không, em vui vẻ không phải vì riêng em." Khả Lan nói tới đây ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Anh không lên tiếng.

Khả Lan lại nói: "Em vui vẻ thì anh cũng vui mừng."

Dứt lời, ánh mắt Khả Lan cụp xuống, lông mi thon dài chặn nước mắt trong mắt cô.

Cố Thành Viêm có biết hay không, khi cô đoán ra được tất cả trong lòng của cô không phải oán, không phải hận mà cảm thấy đau lòng cho anh.

Có phải trong đời anh tất cả chỉ có một mình anh.

Anh có trái tim hay không, sao anh lại sắt đá như vậy?

Tình nguyện để cô hận anh, anh cũng không nói nửa lời, là sợ cô tiết lộ bí mật sao?

"Anh nói cho em biết, trong lòng anh có em, vậy người mà lúc nhỏ anh thương nhớ là ai?" Cố Thành Viêm im lặng, Khả Lan lại nói ra những lời trong lòng mình.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vẻ mặt hơi dừng lại, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Chọc nhầm sếp lớnWhere stories live. Discover now