Chương 39: Dưới lá khô cuối thu cũng có đồ tốt

11.7K 842 72
                                    

Giải thích về hói đầu khiến Quỳnh và Hạ cười không nhặt được miệng, ngay cả một vài thôn dân đều vui vẻ theo. Đinh Tiếu cảm thấy thực xấu hổ, cũng may Khôn ca không để ý chút nào: "Không sao, không túm đỉnh đầu sẽ không bị hói."

"Phốc!" Đinh Tiếu cũng nhịn không được bật cười, đại gia hỏa này nghiêm túc như vậy làm gì, không thấy rằng tất cả mọi người đều nghe ra đây là đang chê cười sao!

"Khôn này, anh nói xem khi biến thân, quần áo đi nơi nào?"

Khôn trả lời: "Truyền thuyết là ở trên lưng, nhưng ai cũng không biết cụ thể ở chỗ nào, dù sao chắc chắn còn ở trên người, điều em hỏi này là vấn đề bí ẩn khó trả lời nhất của Thần Thú, Tiếu Tiếu thật thông minh."

Chuyện tôi hỏi liên quan qué gì đến thông minh! Loại nịnh bợ này quả thực quá phù hoa được không! Hãn, xem ra thế giới thú nhân chính là một việc thực huyền huyễn, càng đừng nói tới quần áo gì đó, nhưng tính lại, cũng hợp lý.

Nếu trước khi biến thân Khôn còn phải cởi quần áo mới thực 囧 đâu, có lẽ bởi vì khi biến thân tế bào sinh ra phân tách sau đó cắn nuốt quần áo vào cùng chuyển hóa, sau đó thời điểm biến thân trở lại lại cùng nhau biến trở về? No! loại chuyện này vẫn là tiếp tục bí ẩn đi!

"Anh khen không thấy ngượng miệng sao! Đúng rồi, vì sao bộ tộc chúng ta tên là tộc Dực Hổ? Tôi không thấy cha tôi và anh hai người có cánh a!"

Khôn trả lời: "Ban đầu, trước kia giống đực tộc Dực Hổ vốn có cánh, lại có thể bay trên trời, nhưng sau bởi vì có người có ý đồ muốn nghiên cứu tìm tòi thế giới Thần Thú trên bầu trời, Thần Thú liền tức giận đem thú nhân hình thú không phải tộc chim bay thu cánh đi, tuy hiện tại chúng ta không thể bay, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh."

Lòng hiếu kỳ của Đinh Tiếu dâng lên: "Có phải thế giới thú nhân có rất nhiều chuyện thần thoại không? Tôi có thể nghe truyền thuyết xưa như vậy ở đâu nhỉ?"

Khôn suy nghĩ một chút: "Hiến tế và đại hiến tế đều có thể thành sứ giả thần minh, cho nên em đi hỏi hiến tế, hẳn là có thể nghe được nhiều truyền thuyết, em thích nghe chuyện về Thần Thú sao?"

Đinh Tiếu trả lời: "Đúng vậy, tôi rất thích nghe các loại truyền thuyết mới lạ." Có lẽ thám thính một ít chuyện gì đó, có thể giúp cho mình biết đây rốt cục là tinh cầu như thế nào, có phải có người giống mình cũng từng xuất hiện ở nơi này hay không. Tuy cậu không muốn trở về, nhưng cậu vẫn tò mò mình rơi vào khe hở thời không hay là khe hở không gian, hay là khe hở vũ trụ, lòng hiếu kỳ ấy, là người ai cũng có, huống chi mình còn là người trong cuộc.

Tốc độ hình thú của thú nhân giống đực thực sự nhanh khiến người líu lưỡi, tuy Đinh Tiếu đã có thể vững vàng mà ngồi trên lưng Khôn, nhưng cũng không thể hiện cậu sẽ không bị loại tốc độ này làm cho kinh sợ, gió lớn bên tai ù ù vang lớn, đánh vào mặt rát mười phần, khiến cho cậu chỉ có thể nghe theo Khôn phân phó áp sát mặt vào lưng gia hỏa này, mặt cơ hồ là chôn trong lông hổ, lúc này mới có thể thoải mái một chút. Nói chuyện là không thể, đừng nói mở miệng, ngay cả mở mắt nhìn Đinh Tiếu còn cảm thấy hoa hết cả mắt, bệnh trạng say xe đến rối tinh rối mù, cho nên nhắm mắt là lựa chọn duy nhất của cậu.

(EDIT HOÀN) NHẬT KÝ XUYÊN VIỆT SƯU TẦM MỸ THỰC - HUYỀNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ