Quyển 1 - Chương 9: Tuyệt đại phương hoa

220 9 0
                                    

  Gia Cát Lượng đang cùng Pháp Chính miệt mài thương lượng chính vụ điều động nhân sự sau khi ổn định Ích Châu, Gia Cát Lượng cầm một tờ danh sách trong tay, tử tế nghe Pháp Chính trình bày đặc điểm tính cách của từng người trên danh sách.

Nhưng Bàng Thống lại rất không đúng lúc mà duỗi eo, thong thả chậm rãi bước vào: "Một hồi mưa thu một hồi lạnh"

Gia Cát Lượng cũng không ngẩng đầu, nói: "Năm nay nhập đông muộn, nếu Bàng quân sư thật sự nhàn rỗi không có việc gì làm, có thể tới đình viện quét lá rụng"

Pháp Chính cười khanh khách, Bàng Thống bị chế nhạo nhẹ nhàng một câu cũng chẳng để ý, chỉ nói: "Lệnh phu nhân xuất thành rồi, đã sớm đem lá rơi ven đường từ Kinh Châu tới Ích Châu quét không còn một chiếc..."

Gia Cát Lượng đột nhiên ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Nàng cũng đi rồi?"

Lại thấy Bàng Thống giảo hoạt cười, Gia Cát Lượng biết trúng kế, cười lạnh mấy tiếng, không thèm đáp trả.

Bàng Thống nói: "Khổng Minh, hai đứa thiếu niên mười mấy tuổi đi xa nhà, ngươi yên tâm được sao? Chủ công mà hỏi tới, ngươi sẽ phải đối đáp thế nào?"

Gia Cát Lượng đáp: "Luận đại sách, Nguyệt Anh không bằng ta; nhưng về mẹo vặt thì ta không bằng Nguyệt Anh. Không biết so với Nguyệt Anh, Bàng quân sư thế nào?"

Bàng Thống nhất thời bị chặn họng, cả nửa ngày cũng nói không nên lời; chốc lát sau, chợt nghe Pháp Chính cảm khái: "Gia Cát tiên sinh quả nhiên thấu hiểu lòng người!"

Bàng Thống cười đến gập lưng, nói: "Bỏ đi, Kinh Châu có Triệu Tử Long trấn giữ, chắc không sao đâu, người trẻ tuổi có bao giờ chịu ngồi yên, vốn muốn bảo Mã Siêu tướng quân thay Tử Long nhận chức trách giáo tập võ kỹ, để ta trở về hồi báo lại"

A Đẩu và Khương Duy nghỉ ngơi tại một dịch trạm, mở gói đồ kia ra nhìn kỹ.

Trong bao đồ Hoàng Nguyệt Anh đưa đựng ít bạc vụn, còn có mấy thứ như trâm gỗ áo váy, son phấn, A Đẩu và Khương Duy thấy vậy bèn ngơ ngác nhìn nhau.

Khương Duy thắc mắc: "Bỏ y thường, phấn son của nữ nhân vào bao làm gì?"

A Đẩu nhặt lên một cái bao nhỏ, lăn qua lộn lại nhìn, Khương Duy nói: "Đây tám phần là mê dược rồi, đừng mở bậy" Sau đó nhặt ra một mảnh cây nhỏ: "Đây hẳn là mê hương...Sư nương muốn mở hắc điếm sao, mấy thứ hạ lưu chả thiếu món nào. Dùng thủ đoạn này, không phải hảo hán"

A Đẩu dở khóc dở cười nói: "Nàng vốn là nữ nhân, đâu phải hảo hán" A Đẩu ngẩng đầu lên nói: "Ngươi biết chúng ta đến Kinh Châu làm gì không?"

Khương Duy chăm chú nhìn song nhãn A Đẩu, đáp: "Không phải đi cưới tức phụ cho ngươi sao?"

Cả hai cùng cười ầm lên, A Đẩu đưa tay đập Khương Duy, nói: "Cút! Ta nói cho ngươi biết, chuyện này có liên quan đến tính mạng của nhị thúc và sư phụ bọn họ..."

Không đợi A Đẩu nói xong, Khương Duy đã cắt ngang: "Biết, Tôn Quyền và Tào Tháo cấu kết, muốn nhân lúc tiên sinh và cha ngươi không ở Kinh Châu, ám toán Quan nhị gia, ngươi tưởng ta ngốc chắc"

A Đẩu gật gật đầu: "Quan tâm quá tất loạn, trước khi đi đã quên lãnh giáo Bàng tiên sinh, lỗ mãng thật, chiếu theo lý thuyết, Tôn Quyền chưa chính thức hướng cha đòi lại Kinh Châu, hẳn sẽ không tùy tiện khai chiến mới đúng"

Nhưng Khương Duy lắc đầu nói: "Không, nếu Tôn Quyền thực sự muốn tập kích, tuyệt đối sẽ chẳng báo trước đánh sau"

A Đẩu tìm thấy thần sắc tự tin trong mắt Khương Duy, giống y đúc Triệu Vân, chỉ nghe Khương Duy phân tích: "Nếu trước đó Tôn Quyền sai sứ giả tới lấy, cha ngươi cự tuyệt xong chắc chắn sẽ nổi lên tâm phòng bị, vạn nhất lại tăng cường phòng thủ Kinh Châu, đến lúc đó rất khó xuống tay; cho nên mới sai đám người Ngu Phiên tới dọ ý, chỉ cần hơi có dấu hiệu đòi không được thôi sẽ lập tức tập kích, bất phân phải trái..."

A Đẩu gật đầu nói: "Đúng, giống như đòi nợ, nếu vạch mặt thì đối phương sẽ phòng bị, càng đòi không được"

Hai người tá túc một đêm, rồi lại lên ngựa phi về Kinh Châu, dọc đường không chút trở ngại, năm nay trì trệ chưa nhập đông, bầu trời mưa thu lất phất, cứ thế qua mấy ngày, hành trình mệt mỏi, rốt cuộc cũng tới thành Kinh Châu.

Sinh sống ở Kinh Châu đã lâu, đương nhiên A Đẩu quen đường quen lối, dẫn Khương Duy tìm tới trước phủ Châu Mục, hôm nay nhà nhà đốt tiền vàng, hộ hộ thiêu tơ lụa, cả thành sương khói lượn lờ, cũng không biết là ý gì.

Khương Duy cười nói: "Hôm nay là lễ Hạ nguyên, quên nó đi"

Mười lăm tháng giêng, mười lăm tháng bảy, mười lăm tháng mười âm lịch là ba ngày lễ "Thượng nguyên, Trung nguyên, Hạ nguyên" của Đạo giáo. Gồm có tế thiên quan, địa quan, thủy quan. Được gọi là "Thiên quan chúc phúc", "Địa quan xá tội", "Thủy quan giải hạn".

Ba mặt Kinh Châu được nước bao quanh, trước vô số nhà ở đều cắm cờ vàng Thiên, bên trên đề mấy chữ "Mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an". Thợ thủ công thờ cúng Thái Thượng Lão Quân, mong thần bếp phù hộ. Lại có thành dân đốt gói vàng bạc, bên trong có kèm theo giấy tiên y* đỏ xanh, vàng mã thỏi bạc, tế bái vong linh tổ tiên. Trong thành tràn ngập không khí lễ hội, hết sức náo nhiệt. [*quần áo bằng giấy dùng để đốt cúng cho các vị tiên]

Dọc đường A Đẩu và Khương Duy như khỉ con hết nhìn cái này lại nhìn cái kia, cuối cùng nhớ tới chính sự, mới lén lén lút lút, trèo tường phía sau hậu hoa viên mò vào trong phủ Kinh Châu.

Đang quá ngọ, trong phủ vắng tanh, có lẽ thị tỳ đã trở về nhà tế bái tổ tiên rồi, A Đẩu thấy bên ngoài căn phòng Tôn Thượng Hương ở lúc trước, trong hoa viên có một tên thị vệ đang canh giữ, một tay chống kích ngủ gà ngủ gật.

"Bằng không đi Nam Quận tìm sư phụ trước?" Khương Duy núp sau giả sơn, nhỏ giọng nói với A Đẩu.

A Đẩu bác bỏ: "Không, ta đoán hiện giờ nữ nhân kia đang ở trong phòng của di nương" Rồi nhỏ giọng dặn dò thế này thế nọ, Khương Duy hiểu ý, chỉnh vạt áo, bê cái bao vải Hoàng Nguyệt Anh cho trên tay, đi lên phía trước.

"Nhị gia đưa tới cho...tiểu thư" Nhãn cầu Khương Duy chuyển chuyển, nhanh trí nói.

Thủ vệ kia mơ màng nửa ngày, bị Khương Duy đánh thức, cáu gắt: "Trong vườn này ngoại trừ nhị gia và nữ nhân ra thì nam nhân không được vào, chưa từng nghe hả? Đi! Quy củ do Chu giáo úy định ra, muốn vào vườn phải lấy được thư của Chu giáo úy trước, tránh cho lão tử bị phạt" Phất tay đuổi Khương Duy đi, không ngừng đẩy hắn ra ngoài, mắng lầm bầm trong miệng, tỏ vẻ bị quấy nhiễu mộng đẹp.

Khương Duy và A Đẩu vốn chỉ định thăm dò, tường ngoài đình viện cao hơn hai trượng, tuyệt đối trèo không nổi, suy ngẫm chốc lát, A Đẩu mới lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói: "Về sau chọc ai cũng được, nhưng ngàn vạn không thể chọc vào sư nương...Ta thấy sư nương còn khủng bố hơn tiên sinh nữa"

Khương Duy mờ mịt nói: "Cái gì?" Chợt A Đẩu mở bao, giũ ra hai cái váy nữ mà Hoàng Nguyệt Anh gói kỹ trước đó, Khương Duy há hốc miệng, cả nửa ngày không sao hồi thần được.

Chuẩn bị xong xuôi, trong giả sơn chuyển ra hai tiểu thị nữ mỹ mạo, nét cười như hoa, cước bộ dịu dàng thong thả đi tới; trong ngực tiểu cô nương bên trái dường như đang ôm vật gì đó nặng trĩu, trong mắt pha chút tiếu ý, hai người tiến lên phía trước, cúi người thi lễ với thị vệ kia.

"Nhị gia sai ta tới mời tiểu thư ra ngoài dạo chơi" A Đẩu đè giọng, the thé nói: "Đại ca vất vả rồi"

Thị vệ kia nuốt nước miếng, nghi hoặc nói: "Ngươi ở trong phủ à? Sao chưa từng thấy?"

Khương Duy "Ừm" một tiếng, kéo A Đẩu đi qua trước mặt thị vệ, thị vệ tuy ngờ vực nhưng lại tra xét không ra, đợi A Đẩu đi được vài bước, chợt tỉnh ngộ, quát: "Trở về! Ngươi là ai?! Hôm trước nhị gia mới lĩnh quân đi Tương Dương rồi! Làm gì có chuyện tới mời tiểu thư được?!"

A Đẩu cả kinh không ít, phòng ngự trong phủ Kinh Châu lỏng lẽo như thế, chẳng lẽ chỉ có Chu Thương trấn giữ?! Mặt mày thấp thỏm mà quay lại, lòng nghi ngờ của thị vệ kia càng sâu hơn, ngoắc liên tục: "Tiểu nha đầu, qua đây!"

Khương Duy nháy mắt ra hiệu, đi qua, chợt quát: "To gan! Tiểu chủ công cũng nhận không ra hay sao?!" Dùng mười phần trung khí, thị vệ kia bị dọa nhảy dựng, trong lúc ngây người thì A Đẩu đã thần không biết quỷ không hay bày thần khí trong tay áo ra_____

Cục gạch đá xanh nặng năm cân, thần khí xuất thủ, thiên hạ vô địch, tức khắc đập mạnh một phát ngay ót thị vệ kia, thị vệ không kịp rên lấy một tiếng, hai mắt trợn trắng, té ngã.

PHÁ QUÁN TỬ PHÁ SUẤTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ