"Ăn cơm đê, qua ăn chung nào" A Đẩu cẩn thận đẩy cửa ra.
Trầm Kích đang xoay tới xoay lui cây sáo mua trên sạp giữa các ngón tay.
"Lữ đẹp trai" A Đẩu lại nói: "Ngươi đánh tới phát ngốc luôn rồi hả?"
Trầm Kích trừng mắt nhìn, A Đẩu cười nói: "Thưởng công cho ngươi được không? Qua ăn chung đi"
Trầm Kích đứng dậy theo A Đẩu băng qua hoa viên, Triệu Vân ôm quyền thi lễ với hắn, đứng lên nhường ghế, Trầm Kích nhìn một hồi rồi gật gật đầu, không nhún nhường nữa, ngồi vào bàn.
Bên trong nồi đất ninh mấy loại thực phẩm khô như măng tre, nấm đầu khỉ; thịt bò cắt thành miếng lớn, thịt khô cá khô, hầm nguyên một nồi, hương thơm nứt mũi. A Đẩu giơ tay muốn châm rượu cho Trầm Kích, Trầm Kích vội chắn chung rượu lại.
"Ngươi là hầu gia, ta bất quá chỉ là vương thế tử tầm thường thôi" A Đẩu cười nói.
Trầm Kích mới thả tay, nhìn vào chiếc nồi kia, giống như đang nhớ tới chuyện xưa.
Triệu Vân nói: "Công phu của Trầm Kích lão đệ tuyệt thật, kính ngươi một chung" Bèn nâng ly, hai người kính nhau uống cạn.
Trầm Kích nói: "Rượu không phải thứ tốt" Nói xong tự mình châm rượu, châm luôn cho Triệu Vân.
Ba chung vừa cạn, Trầm Kích dần dần nói nhiều hơn, cũng chẳng còn câu thúc nữa, tán gẫu về võ nghệ với Triệu Vân, quả thật đã tìm đúng người rồi.
Triệu Vân học rất nhiều thứ, đao, thương, côn, kiếm, cưỡi ngựa bắn cung không gì không biết; còn Lữ Bố thì học nghệ chuyên tinh, cũng đạt tới cảnh giới nhất kỹ mà thông trăm điều. Đôi bên giao lưu võ học lẫn nhau, tránh né chuyện cũ, nói chuyện thật vui vẻ, ngược lại gạt A Đẩu sang một bên.
A Đẩu nghe đến choáng đầu hoa mắt, chỉ còn biết gắp thức hai cho hai người bọn họ, khi bàn tới trận tỷ võ ban ngày, Trầm Kích chợt nói: "Chủ công, lúc ngươi ở bên ngoài giáo trường tụ tập mọi người đặt cược, vì sao biết hòa nhau?"
Đây là lần đầu tiên Lữ Bố chính thức gọi tiếng "Chủ công" này, làm cả người A Đẩu mất tự nhiên, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng có khái niệm về chủ tớ hay quân thần, chỉ ngượng ngùng nói: "Hãy cứ gọi ta là Công Tự đi, trước giờ ta chưa từng coi ngươi như bộ hạ, kêu đại là được rồi..."
Trầm Kích cười cười, không nói gì nữa, tỏ vẻ ngầm đồng ý với ý kiến của A Đẩu, A Đẩu lại nói: "Ta cho rằng sư phụ sẽ thắng, không biết tại sao nữa, ta cứ cảm thấy cho dù sư phụ không thắng, cũng sẽ tuyệt đối không thua"
Lời này đích thực là xuất phát từ chân tâm, trong ấn tượng bất biến của A Đẩu, vô luận là Triệu Vân đơn đấu hay quần đấu đều chưa bao giờ có bại tích, là người có thể cho hắn cảm giác an toàn nhất. A Đẩu ngẫm nghĩ, sợ Lữ Bố tức giận, cuối cùng còn thành thật nói rằng: "Ta nghĩ nếu sư phụ thắng, thì theo như tính tình của y, nhất định sẽ bảo là hòa nhau. Nếu sư phụ không thắng, cùng lắm cũng hòa thôi"
Triệu Vân phụt một tiếng phun rượu ra ngoài, cùng Trầm Kích liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lắc đầu bất đắc dĩ cười khổ.
"Cười cái gì?" Khóe miệng A Đẩu co giật, tức giận nói: "Có gì đáng cười chứ"
Lữ Bố trầm ngâm nửa ngày, nói: "Bình sinh bại tích của ta rất nhiều, nhưng cũng đâu đánh mất danh tiếng"
Triệu Vân nói: "Theo Vân thấy thì không hẳn vậy đâu, từ sau trận Lạc Dương trừ tặc, Ôn hầu đâu còn bại tích gì nữa"
Lữ Bố gật gật đầu: "Trận đó quả thật là do ta quá khinh địch"
A Đẩu hiếu kỳ nói: "Cái gì? Lạc Dương?"
Triệu Vân nói: "Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, không hề tổn hại uy danh" Đang muốn khéo léo chuyển đề tài, ai ngờ A Đẩu cứ hiếu kỳ hỏi tới không ngừng.
Lữ Bố nói: "Năm đó ta và Vương Doãn trừ Đổng Trác, vốn tưởng rằng loạn cục đã định, bèn không lưu tâm nữa..."
Giờ A Đẩu mới hiểu lời của Lữ Bố và Triệu Vân, hai người đang nhắc tới cú hồi mã thương* của Lý Nho. Sau khi Lữ Bố đâm chết Đổng Trác, bộ hạ của Đổng Trác là Lý Nho, Quách Tỷ quýnh quáng bỏ trốn, mang theo đại quân rời khỏi Lạc Dương, giải tán quân đội. Lữ Bố tiến phong Ôn hầu, nhậm chức võ tướng quân, lễ nghi sánh ngang tam ti**. Cùng Vương Doãn chia nhau chấp chưởng văn võ đại quyền. [*quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch; **chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến Trung Quốc, gồm: thừa tướng, thái úy, ngự sử đại phu]
Nào ngờ hai tháng sau, Lý Nho trốn chạy khỏi Lạc Dương gặp gỡ Giả Hủ, Giả Hủ hiến kế cho loạn quân. Hai người nghe kế xong triệu tập bộ hạ cũ tấn công về Lạc Dương. Lữ Bố bị đánh trở tay không kịp, đành phải trốn khỏi kinh thành.
"...Hôm đó trên triều không có việc gì cả, Hiến Đế không tới, ta nghe phản tặc nhập kinh, thầm nghĩ nay đã như rắn mất đầu, ắt sẽ bại dưới tay địch, bèn lệnh cho Văn Viễn đi thủ Nam môn, ta trở về nhà thăm chừng, sợ loạn binh động tới...người nhà" Lữ Bố thản nhiên nói.
Phản quân vào thành, chuyện đầu tiên Lữ Bố làm không phải là đi thủ Hán đế, mà là về nhà bảo vệ vợ con, sợ Điêu Thiền bị kinh hoảng, A Đẩu nghe tới đây không khỏi mỉm cười, Lữ Bố coi việc nhà quan trọng hơn việc nước, đúng là có tinh thần của một võ tướng bất tuân thời đại này.
Lại nghĩ nếu không phải vậy, thì hắn sẽ chẳng là Lữ Bố nữa. A Đẩu hiểu ý cười nói: "Ai dám ức hiếp nàng ta chứ, nàng chính là đồ đệ của lão Tả Từ sống dai kia đấy"
Lữ Bố hơi giận nói: "Lúc ấy có biết đâu, chỉ tưởng nàng là một nữ tử yếu đuối"
Triệu Vân cười hỏi: "Sau đó thế nào?"
Lữ Bố nói: "Quả nhiên đã có không ít người xông vào trong phủ, ta nghĩ Văn Viễn thủ thành môn không được, chắc chắn sẽ trở về cầu viện, bèn giết sạch đám tiểu binh vào phủ, ở nhà chờ hắn"
"Trong nhà chết vài người thị tỳ, Điêu Thiền núp trong hoa viên, thấy ta về nhà thì không sợ hãi nữa; vẫn có không ít binh sĩ ùn ùn tiến vào, ta bèn cùng nàng dựa vào tường viện, một tay gối sau gáy nói chuyện cười với nàng, một tay cầm kích quét sạch đám tiểu binh kia"
Sau khi tử thi đã chất muốn cao gần bằng nửa bức tường rồi mà Văn Viễn vẫn chưa tới, ta mới cảm thấy không ổn" Lữ Bố nhởn nhơ nói: "Đành phải đứng dậy kêu Xích Thố đến, mang theo Điêu Thiền ra ngoài xem thử"
"Kết quả người đông nghìn nghịt lấp kín cửa phủ ta, ta bèn xông giết ra ngoài, trên đường đầy nhóc kỵ binh, Lý Nho đoán được ta sẽ xông trận, nhưng Lạc Dương có binh mà vô tướng, không kẻ nào đỡ nổi được một thương của ta, đành phải đem binh tới vây"
A Đẩu hít vào một hơi, Lữ Bố lại nói: "Hắn tưởng ta giết nhũn tay rồi sẽ đầu hàng. Nhưng cái hắn không ngờ tới chính là, ta còn mang theo một người. Nếu chỉ có một mình xông quân, không chừng ta thật sự sẽ nhận thua"
"Nhưng khi nàng ôm lấy eo ta, tựa đầu vào lưng ta, ta liền có sức mạnh dùng mãi không hết" Lữ Bố nhìn sang Triệu Tử Long.
Triệu Vân gật gật đầu, thản nhiên nói: "Tâm có vương vấn, đương nhiên sẽ anh dũng gan dạ hơn những lúc chỉ có một mình"
Cả bàn lặng yên.
A Đẩu biết Triệu Vân cũng đã từng trải qua hoàn cảnh giống như Lữ Bố. Thật lâu sau mở miệng hỏi: "Rồi sao nữa?"
Lữ Bố đáp: "Tay ta còn chưa nhũn mà binh lính đã chết sạch cả rồi. Văn Viễn ở cổng thành hội hợp cùng ta, một đường liều mạng giết ra, trải qua trận chiến đó, Điêu Thiền bị sinh non"
A Đẩu thất thanh nói: "Nàng mang thai?"
Lữ Bố mỉm cười, không nhắc tới chuyện cũ nữa. Triệu Vân chuyển đề tài, hai người lại bàn về chiến thuật binh pháp một hồi, ăn cơm xong Trầm Kích về phòng nghỉ ngơi.
Tiếng địch dằng dặc xuyên qua hoa viên truyền tới, đêm đông trong viện tuyết trắng nhẹ bay, Triệu Vân nổi thêm lửa cho lò than nhỏ, đun ấm trà ngon từ Kiến Nghiệp mang tới, lá trà chìm chìm nổi nổi, hương thơm ngập phòng.
A Đẩu bưng chung sứ bò lên giường Triệu Vân, tựa vào cánh tay y nghe chốc lát rồi nói: "Khúc gì vậy, bi thương quá, Ách ba không thể thổi khúc nào vui hơn chút sao?"
Triệu Vân mỉm cười nói: "Ngươi nghĩ là sầu ư? Hãy nghe kỹ vào. Khúc này do Thái Văn Cơ sáng tác, giai điệu thổi ra toàn là lời hay ý đẹp"
Khúc điệu kia trầm khàn mỏi mệt, A Đẩu nghe nửa ngày, chợt nhận ra một chút ý vui.
Triệu Vân nói: "Mưa gió mù mịt, gà gáy không dứt; đã gặp quân tử, cớ gì không vui"
"Sư phụ cũng hiểu âm luật à?"
Triệu Vân mỉm cười nói: "So với Chu Công Cẩn thì y như mây với bùn vậy"
A Đẩu đúng là đang nhớ tới điển cố "Khúc hữu lệch, Chu lang cố(1)", Triệu Vân dường như tâm ý tương thông với hắn, nói toạc một câu ra, sư đồ hai người đều bật cười.
Ánh đèn bên phòng đối diện tắt phụt. Triệu Vân nói: "Đêm đông dài, ngủ thôi"
A Đẩu cũng không ở lại giường Triệu Vân, đi vào gian trong, lại nghe thấy tiếng sáo vang lên một cách đứt quãng.
Lần này chẳng biết tại sao, hắn nghe không ra khúc phong, nhưng lại hiểu thâm ý của tiếng sáo, dường như xuất phát từ trực giác.
"Kẻ hiểu ta bảo rằng lòng ta sầu, kẻ không hiểu bảo ta cầu điều chi" A Đẩu nhẹ giọng nói: "Trời xanh xa thẳm...hỏi người nơi đâu"
Ngoài cửa sổ đại tuyết vô cùng vô tận khẽ phát ra tiếng vang "Sàn sạt"
Hôm sau, ngàn gốc hoa lê, thềm ngọc chạm trổ, đập vào mắt đều là một lớp tuyết thật dầy.
BẠN ĐANG ĐỌC
PHÁ QUÁN TỬ PHÁ SUẤT
General FictionThể loại: thời Tam quốc, xuyên không, 3P, hài, romance, HE. Edit: Clover Là anh hùng làm nên sử sách Hay là sử sách làm nên anh hùng Trước khi người nào đó quay về thời đại Tam quốc Thì lịch sử tạo nên anh hùng. Sau đó, Chính là anh hùng cộng vũ c...