Tại cổng hoàng thành.
Tôn Lượng trở tay hốt lấy một nắm đất cát, vẩy vào mặt Điển Vi.
Hai mắt Điển Vi bị che lấp, rống giận một tiếng, Tôn Lượng nhắm chuẩn sơ hở ra tay, giơ chủy thủ vung một nhát, tức khắc vót cổ tay Điển Vi xuống!
Điển Vi đau đớn thét lên một tiếng, Tôn Lượng liều mạng đạp một cước ra phía trước, vừa lăn vừa bò trốn đi.
Điển Vi nổi điên va đụng khắp nơi giữa loạn quân!
Tôn Lượng vẫn chưa hết kinh hồn, kiệt lực thất thanh quát: "Giết! Giết chết gã cho ta!"
Nội điện hoàng cung.
Chân Mật vung roi da, chiêu thức ngoan độc vô cùng, quất về phía cổ Hoàng Nguyệt Anh!
Chỉ thấy Nguyệt Anh giương bào tụ, cục gạch đá xanh to lồng trong tay áo tự nãy giờ mang theo tiếng gió vù vù xoay tròn bay về phía Chân Mật, diệu đến cực điểm mà xuyên qua khe hở trường tiên, Chân Mật ngạc nhiên không kịp tránh né, bị cục gạch nọ đập thẳng vào mặt.
Chân Mật thét chói tai, hứng lấy nguyên cục gạch lực đạo hết sức mãnh liệt ngay mặt, bất tỉnh nhân sự.
Hoàng Nguyệt Anh hai tay chống nạnh, tức giận mắng: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cho ngươi chút thuốc màu ngươi đòi mở luôn phường nhuộm"
Biệt viện hậu cung.
Con diều giấy đong đưa bay tới, Tả Từ mặc kệ hết thảy giơ tay lên, run rẩy bắt lấy, nhưng bắt không dính.
Diều bay về ngọn du đăng to phía sau mộc án, đầu nhọn nhẹ nhàng mà chuẩn xác vô cùng đâm vào bấc đèn thẳng đứng, ánh lửa run lên cực khẽ.
Bấc đèn chịu lực, ngã ra phía sau, rơi vào trong chén dầu, vô thanh vô tức tắt ngúm.
Bàn tay đè trên ngực A Đẩu của Tả Từ vô lực buông thõng, bùa định thân bồng bềnh rơi xuống đất.
"_____mẹ ngươi đi!" A Đẩu điên cuồng hét ra nửa câu sau, ghế gỗ trong tay nện mạnh lên mặt Tả Từ, cái đầu đứt lại bay ra ngoài, kế tiếp hai tay hai chân của thân thể mất đầu không ngừng co giật, trên cổ máu tươi cuồng phun, ngã người té xuống.
Con diều giấy bùng cháy, chẳng mấy chốc, nó hóa thành tro tàn.
A Đẩu sợ đến độ thở dốc không ngừng, vứt ghế, ngơ ngác bò qua một bên, nhìn chằm chằm thi thể Tả Từ, huyết dịch lan thành một vũng.
Lần này hẳn là chết triệt để rồi, đến tận lúc này, A Đẩu mới nhớ tới điều bất ổn ban nãy, lần thứ nhất bị cắt đầu, cái đầu cụt của Tả Từ chỉ chảy ra có chút máu tươi, nhất định là do mấy cái đèn này...Đèn cũng chính là đạo pháp ư?
Hắn hãy còn sợ hãi trong lòng mà nhìn ngó khắp nơi, đếm những ngọn đèn xung quanh, có bảy ngọn.
A Đẩu hiểu ra rồi, đây chính là thất tinh đăng.
Nhưng Tả Từ, vừa rồi lão ta tính móc cái gì ra? Lão muốn tìm cái gì? Phương diện này vẫn còn chưa thỏa.
"A Đẩu" Triệu Vân gọi: "Ngươi còn làm gì đấy?"
"Không có gì..." A Đẩu nuốt nước miếng, lớn tiếng thở dốc, hắn loáng thoáng nghĩ tới một chuyện: "Ta đang nghĩ về sự kỳ quái trong đó, sư phụ đừng hối...Đừng hối ta!"
Triệu Vân gian nan dùng một tay chống đỡ, lảo đảo đi ra, dựa lên cột.
A Đẩu luống cuống lục soát thi thể Tả Từ, nói năng lộn xộn: "Sư phụ, ngươi đừng hối ta...Đợi thêm...tý nữa!"
Hắn tìm thấy 《Thanh nang kinh》 từ trong ngực của Tả Từ.
Triệu Vân nghi ngờ nói: "Y thư của ngươi sao lại ở đây?"
A Đẩu lẩm bẩm: "Nhất định là bị Tử Giác trộm đi, ta thao" Hắn nhìn thoáng qua, rồi vứt sách sang một bên, tiếp tục tìm.
Giống như cảnh mơ trở thành hiện thực, ngay cả bản thân A Đẩu cũng không dám tin, hắn tìm thấy một viên đan dược màu đỏ nhạt.
Triệu Vân thay đổi sắc mặt, nói: "Hỗn nguyên trường sinh đan?! Vẫn còn một viên ư?!"
A Đẩu nhìn viên thuốc kia, lẩm bẩm: "Lão có thuốc này vì sao không uống sớm? Có được khi nào? Thật con mẹ nó...Còn chiếc máy bay giấy kia nữa, may mà tổ tiên phù hộ...Bằng không mới nãy chúng ta toi sạch rồi"
Lúc này hắn mới cảm thấy sợ hãi, giũ giũ y phục bị thấm ướt mồ hôi, nhìn sang Triệu Vân.
Triệu Vân chậm rãi nói: "Sư phụ chỉ bị nội thương thôi, không sao đâu, để ngươi uống đi, có tác dụng cố nhan trường sinh"
A Đẩu đối thị cùng Triệu Vân chốc lát, lau nước mắt, cười nói: "Sư phụ, không...Ta không thể uống"
A Đẩu cúi xuống trước người Tào Chân, đút đan dược vào miệng Tào Chân, kế tiếp thổi hơi vào, rồi liên tục xoa bóp lồng ngực y.
Thi thể Tào Chân vẫn còn lạnh băng, đan dược kia vừa vào miệng lập tức tan ra, A Đẩu lại ôm y lên một chút.
Triệu Vân thở dài nói: "Ấn vào yết hầu y"
A Đẩu y lời làm theo, đan dược tan vào trong bụng Tào Chân, hắn kề tai đến trước mũi Tào Chân, chờ đợi thật lâu, rốt cuộc cũng cảm giác được một hơi thở cực kỳ yếu ớt.
"Báo_____Tìm không thấy Hứa tướng quân!"
"Báo_____Quân trị ban trong cung không biết đã đi đâu!"
"Báo_____Cửa cung bốc cháy! Điển tướng quân xin Thừa tướng tăng binh!"
"Báo_____Cả nhà già trẻ của Từ Hoảng tướng quân bị ám sát, tướng quân không rõ tung tích!"
Tư Mã Ý dẫn hai ngàn thân binh trong phủ vội vã đuổi tới cổng hoàng thành, mệnh lệnh phát ra hết đợt này tới đợt khác, nhưng không thấy đại quân tiến tới, nhìn lại toàn thành rực lửa, tình hình không rõ, đành phải tức giận quát: "Theo ta lui vào nội cung! Đi thông báo cho hoàng thượng!"
Lúc này thì Điển Vi, Từ Hoảng, Hứa Chử phải tự lo cho trận chiến của mình, bị Hán quân tập kích bất ngờ, ai nấy đều trở tay không kịp, thậm chí không cách nào liên lạc tin tức được với nhau, Tào Phi hốt hoảng đứng dậy, thay một thân khải giáp, mang theo hơn ngàn cấm vệ quân có thể triệu tập được lao ra quảng trường!
"Thừa tướng! Hứa Chử ở đâu!"
Tư Mã Ý không rảnh nói nhiều, bảo: "Trong tay hoàng thượng có bao nhiêu cấm vệ?!"
Tư Mã Ý kiểm kê dư binh, chỉ còn lại ba ngàn người, biết đại thế đã mất, đành dùng ánh mắt tuyệt vọng đối thị với Tào Phi, hai người đều không ngừng run rẩy.
Tào Phi run giọng nói: "Thế nào? Binh lực địch quân bao nhiêu?"
Tư Mã Ý hỏi: "Hiến đế...Lưu Hiệp còn ở hậu cung không?!"
Tào Phi gật đầu không nói, hiểu ý Tư Mã Ý, sai người tới phân phó: "Đi dẫn Lưu Hiệp tới đây"
Tư Mã Ý lại nói: "Chờ ở cổng đông Lạc Dương, đêm nay xuất thành tới Hạ Bi! Triệu Trương Hợp tướng quân, bỏ Đồng Quan trở về phòng thủ, tiếp ứng ở thành Hạ Bi!"
Tào Phi mờ mịt nhìn Lạc Dương lửa dấy khắp nơi, tiếng la giết dần tiếp cận.
Tư Mã Ý hỏi: "Ôn hầu đâu?"
"Ôn hầu đâu! Hoàng thượng! Ôn hầu ở đâu!"
Lúc này Tào Phi mới thanh tỉnh lại, mờ mịt lắc đầu nói: "Sai người đi gọi Tử Kiến và hoàng hậu tới đây"
Tư Mã Ý nói: "Không thể trì hoãn nữa! Cần lập tức xuất thành!"
Tào Phi còn muốn tranh luận, nhưng Tư Mã Ý đã lạnh lùng nói: "Hiện giờ phải đi ngay, ta đã phân phó Tử Thượng đoạn hậu rồi"
"Điển Vi đâu?" Đại quân của Gia Cát Lượng rốt cuộc cũng tới chính môn hoàng thành.
Tôn Lượng thủ ở trước cổng, nói: "Hồi bẩm thừa tướng, Khương tướng quân suất quân lẻn vào trong cung, Điển Vi thụ trọng thương, bại trận trốn vào hoàng thành rồi, Từ Hoảng đã bị xử tử trong loạn quân, Hứa Chử tung tích bất minh, có lẽ còn ở trong cung"
Tôn Lượng liếc thấy thiếu niên ở sau ngựa Khổng Minh, thất thanh gọi: "Nhị cữu?"
Khổng Minh cười nói: "Không phải chủ công, ngươi nhìn kỹ lại thử xem? Tới đây, điểm binh, giao cho ta, ta đi truy Tư Mã Trọng Đạt"
Khổng Minh lại phân phó: "Không cần thủ chính môn hoàng thành nữa, ngươi phái thuộc hạ chia binh phòng thủ ở ba cổng thành phía tây, bắc, nam Lạc Dương đi, chừa cổng đông lại, Tư Mã Trọng Đạt nhất định sẽ đào thoát từ nơi đó, đi cầu viện Hạ Bi"
Tôn Lượng nói: "Lúc này sao có thể..."
Khổng Minh cười nói: "Nghe ta phân phó là được, Mã Siêu tướng quân đã thông qua quan đạo Hạ Bi ôm cây đợi thỏ rồi"
Tôn Lượng trố mắt nghẹn họng, rốt cuộc đã hiểu được dụng ý của Khổng Minh, lúc này thế cục cực hiểm, nếu Tào Phi và Tư Mã Ý dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự, thiên tử vẫn còn trong thành, chỉ cần vung tay, cấm quân tập kích ngược lại thì rất khó lường, dù thắng cũng sẽ là thắng thảm, cần phải tước bỏ sĩ khí của hắn trước, để Tào Phi đào thoát thành công, rồi phái binh truy sát sau, khi đó sĩ khí thấp, trở thành chó nhà có tang, phe ta chỉ việc phái binh lực ít nhất để truy sát.
A Đẩu vẫn chưa biết trường sinh đan tìm được từ chỗ Tả Từ là đồ dỏm, chỉ nghi hoặc không thôi, sao hiệu quả của viên thuốc này không tốt như lúc trước nhỉ?
Lần trước Lữ Bố vừa uống vào, thương tích toàn thân lập tức khép lại, đầu óc minh mẫn ra, mà thân thể cũng khỏe lên rất nhiều, còn có thể y như ngựa...Phi phi phi.
Nhà Tào Chân rất giàu có, quả nhiên bất đồng, mỗi ngày ăn uống toàn là nhân sâm thủ ô, ăn riết mà kháng dược tính luôn.
A Đẩu đành phải lục chút thuốc, băng bó kỹ vết thương trên lồng ngực Tào Chân, tránh cho mới sống lại chưa bao lâu đã vì mất máu quá nhiều mà ngủm.
Nhưng tuy là đồ dỏm, nó cũng có công dụng phản sinh phục mệnh, chỉ thiếu ba dược hiệu trọng yếu nhất là bách độc bất xâm, trường sinh cố nhan, thương thế toàn thân khép miệng mà thôi.
Tuổi Tào Chân gần hai mươi sáu, vốn còn rất trẻ, uống thuốc này vào, vết thương trên người chưa khỏi, nhưng cũng đứt quãng khôi phục hô hấp, nhặt về được một cái mạng.
Con diều giấy bốc lửa bay tới rèm trướng, lát sau, trong sảnh bốc cháy, liệt hỏa bùng lên, khói đen ngùn ngụt, nơi này không thể ở lâu nữa, A Đẩu nửa kéo nửa ôm Tào Chân sau khi khởi tử hoàn sinh vẫn còn hôn mê mang ra ngoài viện. Rồi vào kéo tiếp Lữ Bố ra, cuối cùng mới đỡ Triệu Vân, hai người cùng nghỉ ngơi bên trong viện.
Giằng co lâu như vậy, đã quá nửa đêm, tiếng chém giết ngoài cung dần ngừng, có lẽ loạn cục đã định, A Đẩu đút thêm chút thuốc cho Triệu Vân, dược tính vào bụng lập tức phát tác, hai người nhìn nhau hồi lâu, vừa mỏi mệt vừa buồn ngủ, bèn dựa vào nhau, Triệu Vân thở dài một tiếng, mơ mơ màng màng thiếp ngủ.
A Đẩu bò đi bẻ vài nhánh cây làm thanh nẹp, dùng bàn tay lành lặn xé vạt áo xuống, cố định ngón tay gãy lại, trong cả quá trình có mấy lần đau đến độ ứa mồ hôi lạnh.
Tự mình chữa thương thỏa đáng xong, hắn bèn một tay ôm gối ngồi, ngơ ngẩn nhìn sang ba người Tào Chân, Lữ Bố và Triệu Vân đang nằm song song một chỗ.
Ách ba vẫn còn hôn mê, cú đó của sư phụ ngoan độc thật. A Đẩu nhịn không được bật cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
PHÁ QUÁN TỬ PHÁ SUẤT
Ficción GeneralThể loại: thời Tam quốc, xuyên không, 3P, hài, romance, HE. Edit: Clover Là anh hùng làm nên sử sách Hay là sử sách làm nên anh hùng Trước khi người nào đó quay về thời đại Tam quốc Thì lịch sử tạo nên anh hùng. Sau đó, Chính là anh hùng cộng vũ c...