"Ưm, a! Đau quá!"
"Chịu đựng, lát nữa sẽ hết đau"
"Nhẹ chút, đừng có vụng tay vụng chân vậy chứ..."
"Ô, chảy nước ra luôn rồi, ngươi nhìn không thấy đâu, để ta xoay gương qua chút..."
"Đừng, có gì đẹp mắt chứ...Ngươi cứ làm đi"
A Đẩu vặn sáng ngọn đèn dầu, cẩn thận thoa thuốc lên lưng Khương Duy, lại nói: "Bá Ước, thật xin lỗi. Lúc ngươi bị đánh...ta cũng muốn khóc, nhưng nghẹn thật lâu cũng khóc không ra, hại ngươi chịu oan bốn mươi côn..."
Khương Duy cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, rõ ràng là ta không tuân quân lệnh, sao cuối cùng lại giống như ngươi mới là người phạm lỗi vậy"
A Đẩu thở dài.
Khương Duy nói: "Tính tình của sư phụ tốt như vậy mà có thể xảy ra đại sự trời sập gì chứ, đau! Nhẹ chút!"
A Đẩu lẩm bẩm: "Đúng là cảm giác như trời sập rồi...Sư phụ không cần ta nữa..."
Khương Duy cười cười, không đáp, lát sau lại nói: "Nếu tiểu gia chết thì ngươi có khóc lóc giống hôm nay không?"
A Đẩu nói: "Nói cái gì vậy, ngươi mà chết, ta sẽ...ừm, ta sẽ đào cho ngươi một cái hố ở trên sườn núi ngoài Thành Đô – chỗ chôn cha ta, sau này ta chôn kế bên, rảnh rỗi có thể tán gẫu chơi cũng được"
Khương Duy giống như hết sức hài lòng với đáp án này, ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: "Lỡ trời sập, tiểu gia sẽ chống đỡ cho ngươi, cùng lắm thì hai ta bị đè chết chung..."
A Đẩu cười không ngừng, nói: "Tiểu gia ngươi lợi hại lắm, giả trư ăn cọp, có thể đánh bại Tư Mã Ý, được rồi, trở về nằm sấp ngủ đi, đừng lộn xộn a"
A Đẩu chỉnh lý ngay ngắn thượng y lại cho Khương Duy, thấy hắn tuy vẫn còn dáng dấp thiếu niên, nhưng lưng vai đã loáng thoáng có chút bắp thịt, cổ, lồng ngực sạch gọn, tràn đầy khí tức nam tử thanh niên mạnh mẽ.
Khương Duy hơi đỏ mặt, mặc y phục xong, sờ sờ đầu A Đẩu, cười nói: "Đi nha, nhớ nghĩ tới ta a"
A Đẩu "ừm" một tiếng, dõi mắt nhìn Khương Duy đi tới cửa phòng, Khương Duy lại quay đầu cười nói: "Sau này tuyệt đối phải nhớ ta mỗi ngày a!"
A Đẩu mỉa mai: "Cút cút cút! Lắm lời quá, ngủ sớm chút, đừng để vết thương dính nước"
Lúc này Khương Duy mới cười rời đi, nhưng không quay về phòng mà đi tới chỗ của Triệu Vân.
Triệu Vân đã uống rượu, hai mắt ửng đỏ, nhưng không nghỉ ngơi mà đang xem một tấm địa đồ trên bàn, thấy Khương Duy tới, nói: "Ngày mai ngươi tuyệt đối phải cẩn thận, Tư Mã Ý không dễ đối phó"
Khương Duy thu liễm nụ cười, nghiêm túc nói: "Đồ nhi hiểu"
Triệu Vân lại thở dài: "Làm chuyện hung hiểm...Nguyệt Anh cũng gan thật, nếu đổi lại là Khổng Minh, chắc chắn sẽ không dám thực hiện kế này"
Khương Duy ngẫm nghĩ rồi chân thành nói: "Nếu thực sự chạy không thoát, một cái mạng của ta đổi lấy hai vạn tính mạng Tào quân cũng đáng giá"
Triệu Vân nhíu mày nói: "Cho dù mười vạn người...để đổi tính mạng đồ nhi ta, cũng chẳng đáng giá, ngươi không những nghĩ cho ta, mà còn phải nghĩ cho Công Tự nữa, việc xong phải bình an quay về. Nếu ngươi chết, Công Tự nhất định sẽ phát điên, đến lúc đó thì không chỉ đơn giản là mười vạn người thôi đâu"
Triệu Vân và Khương Duy nhìn nhau chốc lát, như tìm thấy bóng dáng khi xưa của chính mình từ trong nụ cười tự tin của Khương Duy.
Triệu Vân mỉm cười, nói: "Sư phụ biết ngươi sẽ không chết" Bèn vươn tay ra, Khương Duy kề sát lại ôm lấy y.
Trước khi đi Khương Duy nói: "Sư phụ, ngươi đừng giận A Đẩu nữa được không?"
Triệu Vân mỉm cười nói: "Hắn đã nói gì với ngươi rồi?"
Khương Duy cười đáp: "Hắn bảo, bầu trời của hắn sụp đổ rồi"
Canh năm hôm đó, Khương Duy suất lĩnh bốn ngàn thân binh men theo cổng bắc thành Ba Trung rời đi trong đêm tối, xuất phát tới chỗ đóng quân của Tào quân ở phía bắc lòng chảo Hán Trung.
Hôm sau.
"Ách ba!" A Đẩu đẩy cửa đi vào phòng Trầm Kích.
Trầm Kích say rượu chưa tỉnh, ngủ trên tháp, bị A Đẩu lắc mấy cái mới nhức đầu chống người ngồi dậy, A Đẩu đành phải nói: "Thôi ngươi ngủ đi, ta tự đi vậy"
Trầm Kích đưa ngón tay không ngừng xoa xoa huyệt thái dương, mơ mơ hồ hồ nói: "Tìm Tử Long đi chung đi, đừng chạy loạn một mình..." Nói xong nằm xuống ngủ tiếp.
A Đẩu giật giật khóe miệng, ấm ức bỏ đi, đứng ngoài phòng Triệu Vân một hồi, suy nghĩ thật lâu, nhưng rốt cuộc không dám gõ cửa, bèn rời phủ Hán Trung một mình.
Chiến loạn trong thành Hán Trung vừa định, phòng ốc bị cháy trong trận hỏa hoạn hôm qua của Trầm Kích giờ đã bốc khói xanh nghi ngút.
Xà nhà vẫn nóng bỏng như cũ, tro than trong đống phế tích đen sì lóe đỏ lốm đốm. Bách tính gào khóc không ngừng, cố tìm kiếm vật giá trị trong đống gạch ngói nám đen kia, A Đẩu men theo con đường đi thật xa, chỉ cảm thấy phương thức công thành chiếm đất của Trầm Kích thật sự quá sức tàn ác.
Ban đầu trong thành Ba Trung ít nhất cũng có ba phần người, nhưng bởi vì quân Thục và quân Tào tranh tới đoạt lui, nên dân chúng trôi giạt khắp nơi, Hán Trung vốn là cõi yên vui, vậy mà mấy năm nay lại trở thành vật hy sinh bất hạnh trong binh hoang mã loạn.
Nhớ lần vào Hán Trung hồi đầu năm, còn hứa hẹn rằng sẽ cấp cho mọi người trong thành này một cuộc sống yên bình. Lúc này nhìn lại, đầu sỏ gây chuyện không ngờ lại biến thành mình.
"Bách tính sẽ không quan tâm ai được thiên hạ, ai là vương đạo, ai là cường đạo đâu"
A Đẩu gật gật đầu, thở dài nói: "Đúng, họ chỉ muốn an ổn qua ngày thôi"
Lúc quay đầu qua thì thấy bên cạnh có thêm một lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ, mặt mày hồng hào, có lẽ đã hơn bảy mươi, một thân bát quái bào phấp phới chẳng nhiễm một hạt bụi trần, Hán Trung vốn là địa bàn của Thiên sư đạo, thường có đạo sĩ tới lui, vốn không có gì lạ cả. Vị đạo sĩ này tay cầm một thanh kiếm gỗ đào, dường như mới làm lễ siêu độ trong thành Ba Trung xong.
A Đẩu cung kính chấp đệ tử lễ khom mình nói: "Chưa được thỉnh giáo tiên hiệu đạo trưởng"
Lão đạo sĩ cười ha hả, không đáp, nói: "Tiểu huynh đệ thỉnh"
Một già một trẻ thả bộ trên đường, A Đẩu hỏi: "Tiền bối thọ bao nhiêu?"
Lão đạo vuốt râu, nhìn về phía ngôi đạo quán đằng xa, cười nói: "Không nhớ rõ, lão hủ bất quá chẳng già hơn bao nhiêu, không cần gọi ta tiền bối đâu. Tiểu huynh đệ, ta và ngươi cứ qua lại ngang hàng là được"
Trong lòng A Đẩu khẽ động, loáng thoáng đã đoán được người này là ai rồi, vội nói: "Không dám, mẹ ta bái sư Vu Cát đạo trưởng, nếu bàn về đạo tông thiên hạ thì vốn cùng một nhà Tam Thanh, đương nhiên phải dùng vai vế hậu bối rồi"
Lão đạo thong dong nói: "Nếu đã là đồ tôn của Vu Cát, vậy hẳn tinh thông kỳ môn độn giáp, thuật Đạn chỉ thiên cơ, theo ý ngươi, vận mệnh mai sau của thành Hán Trung này như thế nào?"
Bên đường rơi xuống một mảnh lá liễu, bị gió thổi bay lên mũi kiếm mộc đào, vô thanh vô tức nứt thành hai nửa.
Tim A Đẩu không khỏi đập loạn xạ, thanh kiếm mộc đào này là thần binh chém sắt như chém bùn sao?
Ông ta làm xong pháp sự mà không chịu thu kiếm vào lưng đi, cầm lưỡi đao sắc bén dẫn mình tới chỗ hẻo lánh như vầy định làm gì? A Đẩu chợt thấy sống lưng phát lạnh, một luồng khí thế cực cường bao phủ lên toàn thân mình.
A Đẩu đáp: "Trước giờ không tin vận mệnh"
BẠN ĐANG ĐỌC
PHÁ QUÁN TỬ PHÁ SUẤT
Ficción GeneralThể loại: thời Tam quốc, xuyên không, 3P, hài, romance, HE. Edit: Clover Là anh hùng làm nên sử sách Hay là sử sách làm nên anh hùng Trước khi người nào đó quay về thời đại Tam quốc Thì lịch sử tạo nên anh hùng. Sau đó, Chính là anh hùng cộng vũ c...