1

11.8K 531 15
                                    

Tiếng lá cây xào xạc, tiếng thở dốc dồn dập vang vọng, hai hình bóng trẻ tuổi đang ráng hết sức chạy thẳng về phía trước, đằng sau họ, thấp thoáng hai ba người cũng đang truy đuổi vô cùng mãnh liệt. Bỗng Taehyung đột nhiên giảm dần tốc độ lại, nắm chặt đũa phép trong tay, anh xoay lại nói với người phía sau.

"Chạy đi, mau lên!"

"Thế còn anh thì sao?"Người còn lại cũng buộc phải dừng lại, sửng sốt nhìn anh.

"Anh sẽ chặn cậu ấy, Jungkook, nhóc chạy trước đi."

Jungkook nghe vậy liền lắc đầu phản đối."Không được, em sẽ ở lại cùng anh."

"Nghe này nhóc con, Jimin và mấy gã đằng sau không phải là người mà nhóc và anh có thể đối phó được đâu. Ở lại thì kiểu gì cũng chết cả thôi, nhiệm vụ của nhóc chính là chạy thật nhanh về báo cho anh Namjoon và Yoongi, hiểu chứ?"

"Em hiểu Jimin nhất, em ở đây vẫn có thể giúp được gì đó."

"Jungkook, trên thế giới này, hiểu rõ cậu ấy nhất vẫn là anh, chứ chưa phải nhóc đâu. Nghe lời anh, đi đi."Taehyung cười lắc đầu."Jimin không phải là kẻ dễ thương lượng để nhóc có thể hiểu cậu ta đâu."

Jungkook nhìn về phía Taehyung rồi cắn răng chạy đi. Trước khi chạy thật xa, cậu trai vẫn nghe thấp thoáng tiếng người kia vọng tới.

"À và cả, nói với Yoongi rằng, anh yêu anh ấy rất nhiều."

Taehyung nhìn về phía JungKook chạy đi, anh khẽ mỉm cười, chăm sóc mọi người thay anh nhé, trông cậy cả vào em đấy. Không phải anh bi quan, mà là nhìn đối thủ của mình, dù Jimin có nương tay, thì anh không nghĩ mình có thể sống sót và chạy thoát. Bằng tốc độ truy đuổi, Taehyung nghĩ rằng cả hai đều sẽ bị tóm trước khi họ băng qua khu rừng.

Xung quanh bán kính học viện, vẫn còn hiệu lực của Anti-Apparition(chống độn thổ), vậy nên Taehyung đành phải tạo một Cave Inimicum mới, một số vùng đôi khi đã mất hiệu lực vì sự phá hoại trước đó, ít nhất với năng lực bây giờ, nó có thể ngăn chặn đám người này trong một thời gian nhất định.

"Thằng nhãi Gryffindor nữa đâu rồi?" Vine ré lên, mắt ả long lên sòng sọc."Thằng nhãi chết tiệt dám tổn thương gương mặt xinh đẹp của ta đâu rồi?"

Nhanh quá, Taehyung cắn răng. Ba người, ba Slytherin, dù cho anh có bỏ mạng tại đây thì nhiều nhất cũng cầm chân cho Jungkook về Hogwarts có thể về trường được 20 phút. Ánh mắt của anh chuyển đến Jimin, tóc xám bạc đang giương đôi mắt màu lục bảo nhìn anh.

Cho đến tận bây giờ, anh vẫn không thể tin được người mình tin tưởng nhất, thân thiết nhất lại có thể ra tay độc ác đến như thế. Không những khiến cho anh Jin phải nằm viện mà còn khiến cho Yoongi trong thời gian ngắn không thể đi lại được.

Thế nhưng, Taehyung vẫn tin, bằng một cách nào đó anh vẫn tin Jimin. Tin rằng không phải lỗi của cậu ấy. Hai người bọn họ không phải khi không mà làm tri kỷ của nhau. Ở Taehyung, anh có một lòng tin tuyệt đối với Jimin, nhưng bây giờ anh không biết Jimin cũng như thế hay không.

"Jimin, mình không nghĩ cậu sẽ ra tay đâu."

"Vậy ư?" Giọng Jimin vang lên lanh lảnh. "Để xem có phải thật không nhé? Vine, Daron, tránh ra, tôi sẽ tự giải quyết tên nhãi này."

AlohomoraNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ