"Jihoon ơi, xong chưa?" Jisung gọi Jihoon thất thanh ở tầng trên.
"Em chưa có gì để mặc hết!" Jihoon hét với lên đáp lời.
...
Trên cầu thang vọng ra tiếng anh Jisung cằn nhằn Jihoon vì Jihoon thay đồ còn lâu hơn cả nhân vật chính.
Jihoon không quan tâm, anh quay lại tập trung vào công việc của mình. Nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay là ai nào, là Lee Daehwi của anh, là bữa tiệc mừng sinh nhật 18 tuổi của cậu. Vì vậy, làm sao mà Jihoon có thể chuẩn bị qua loa được.
Cả tuần qua Jihoon liên tục lên mạng tìm quà cho Daehwi. Anh lùng sục khắp các cửa hàng online mong tìm ra món đồ ưng ý. Suốt ngày anh cắm mặt vào điện thoại đến nỗi quản lí cũng phải nhắc nhở. Ban đầu anh còn u mê lên google tra cứu linh tinh như "quà sinh nhật cho crush" hay "tặng quà gì để crush để ý mình". Nhưng sau đó, Jihoon nghĩ cứ tặng món gì mà Daehwi đang cần là được, không cần phải quá xa vời. Anh cho rằng, tặng quà thiết thực vẫn là cách tốt nhất để bày tỏ tấm chân tình.
Liên tục nhìn điện thoại và đồng hồ, Jihoon sốt ruột tự hỏi tại sao giờ này nhân viên giao hàng vẫn chưa tới. Quần áo trang phục Jihoon đã thay xong từ lâu, bây giờ chỉ cần chờ nhận kiện hàng nữa là có thể lên tầng thượng dự tiệc BBQ mọi người tổ chức cho Daehwi rồi.
Reng... reng... reng...
"À vâng... chị ở Shopee ạ? Vâng vâng... em xuống ngay đây!"
...
"Jihoon kìa! Được rồi, đủ người rồi, nhập tiệc!" Jaehwan reo lên khi nhìn thấy Jihoon xuất hiện ở cửa ra vào tầng thượng.
"Em làm gì mà lâu thế?" Daniel hỏi. "Em vừa bỏ lỡ mất 1 màn hò hét của Daehwi rồi đấy."
"Đồ nhóc con!" Woojin cười đưa tay xoa đầu cậu em. "Cứ làm như lần đầu mày được nhìn thấy tiệc thịt nướng ngoài trời vậy."
"Tại em bất ngờ quá chứ bộ." Daehwi bĩu môi phụng phịu. "Cảm ơn mọi người thật nhiều! Em yêu mọi người nhất luôn ấy! À, chúng ta cùng khai tiệc đi ạ."
Ai nấy hô hào đồng ý, lục đục đi chuẩn bị xếp bát đĩa và khay nướng. Anh Jisung xuống nhận bánh kem đặt trước. Chỉ riêng Jihoon đứng ngơ ngác không biết nên làm gì. Lúc nãy Daehwi miệng bảo "Yêu mọi người", mắt rảo khắp cả 9 người kia, nhưng lại tuyệt nhiên không nhìn đến anh. Chắc cậu lại giận dỗi chuyện gì nữa rồi, nhưng bỏ lơ anh như vậy, làm sao anh không khỏi nghĩ ngợi và buồn phiền.
Jihoon chẳng hiểu tại sao càng ngày anh lại càng trở nên tham lam. Daehwi đã rất nhiều lần cự tuyệt anh, nói rằng chúng ta vẫn cần giữ khoảng cách. Mười lần Jihoon nghe chính miệng cậu nói ra điều ấy, là mười lần anh nghe tim mình đau như bị ai cứa vào. Nhưng anh không lùi bước, anh cứ bất chấp lại gần cậu, gần thêm 1 chút anh cũng đã thấy vui rồi. Anh chỉ tự biện hộ rằng mình chẳng làm gì vượt quá khuôn khổ bạn bè cả, bạn bè thân thiết thì gần gũi như vậy là bình thường thôi, anh cũng nói như vậy cho Daehwi không đuổi mình đi nữa. Thế nhưng, sâu thẳm trong tim, Jihoon vẫn luôn biết mình chẳng hề nhắn tin với cậu bạn thân nào thường xuyên đến vậy, quan tâm đến cô bạn thân nào nhiều như vậy. Jihoon không phải là kiểu người thích nhắn tin, trò chuyện qua màn hình điện thoại. Ngay cả với Woojin, anh cũng chỉ thích nói chuyện trực tiếp với cậu ta mà thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOONHWI] Ngọt Ngào Của Anh, Là Em Đó
Fanfiction"Thành viên mà em muốn thân thiết hơn là Daehwi ạ!" Park Jihoon thích những thứ ngọt ngào. Lee Daehwi thích dâu chuối. Tình cờ, dâu chuối cũng rất ngọt.