Như sáng nay, khi các anh lớn nhao nhao đòi đi Nhật cùng Daehwi, Jinyoung cũng ở ngoài cuộc chuyện trò.
"Anh là anh cả, anh đi là tốt nhất." Jisung mở đầu cuộc tranh giành.
"Anh già cả rồi mà, ở nhà nghỉ ngơi chăm sóc bọn trẻ đi, em với Jjaenie đi cho." Cậu em cùng công ty Daniel liền lên tiếng phản bác.
Tất nhiên nghe vậy Jaehwan ủng hộ nhiệt liệt và nháy nháy mắt với Daehwi.
"Đúng rồi! Em muốn đi theo bảo vệ crush của em."
"Bọn bây hay nhỉ, công ty cho thêm 2 vé nữa thôi mà giành hết của các anh là sao? Đám Tí chuột 96 đi theo chỉ quậy phá em thôi, đi với anh nhé Daehwi!" Seongwoo cũng vào cuộc, anh đã từng nói muốn đi chơi với Daehwi vì chưa có dịp nào 2 anh em đi riêng.
"Vậy em cũng đi nữa nha, David đồng ý đi David, please!" Guanlin luôn dính với Seongwoo như bố con, chắc chắn nghe vậy thì phải đòi đi theo ngay rồi. Daehwi để ý mỗi lần Guanlin năn nỉ cậu thì đều trưng ra bộ mặt cún con kia rồi gọi tên tiếng Anh của cậu. Những lúc ấy Daehwi thấy cậu bạn đồng niên vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Daehwi nhìn khung cảnh hỗn loạn giành giật kia, lại thấy lòng mình ấm áp lạ. Cậu biết mọi người đều lo lắng sợ cậu 1 mình đi gặp bố rồi sẽ khóc lóc không ai an ủi. Những lúc như vậy, Daehwi cảm thấy Wanna One chính là 1 gia đình lớn mà cậu luôn có thể tìm về. Woojin - ông anh TỐT của cậu - nãy giờ im lặng cũng bắt đầu lên tiếng.
"Em quen biết Daehwi đã lâu, chắc chắn hiểu em ấy hơn ai hết. Để em cùng Jihoonie hộ tống cho."
"Xúc xích hồng bọn bây còn nguy hiểm hơn đám Tí chuột 96 nữa, không được không được..." Jisung lắc đầu từ chối.
Thế rồi cả nhóm lại bắt đầu tranh cãi xem ai sẽ là người giành được 2 chiếc vé còn lại kia. Chỉ có Jihoon và Jinyoung vẫn không tham gia vào cuộc tranh cãi.
Jinyoung ngồi trong phòng nhưng tâm hồn có lẽ đang ở đâu đâu, anh cứ cúi gầm đầu nhìn sàn nhà như tìm kiếm thứ gì. Daehwi cảm nhận rõ anh đang tránh nhìn cậu, và gương mặt anh thì vẫn thoáng buồn, trông anh như thiếu hẳn sức sống và vẻ hoạt bát mọi khi. Cậu thấy hơi chạnh lòng khi nhìn Jinyoung như vậy. Dù Daehwi không làm gì, cậu vẫn có cảm giác nguyên nhân gây ra nỗi buồn của anh chính là mình. Mà cậu cũng chẳng biết phải làm thế nào với anh cho phải. Nhiều lần cậu cũng định mở lời để kéo anh vào cuộc vui của mọi người, như những ngày cậu mới quen biết anh - thực tập sinh Bae Jinyoung lạnh lùng ít nói. Thế nhưng, giữa cậu và anh bây giờ, dường như đã hình thành nên 1 khoảng cách nhất định. Daehwi không thấy tự nhiên khi làm như vậy nữa. Ngày trước, cậu cởi mở, vui vẻ với anh bao nhiêu. Bây giờ, cậu càng cảm thấy khó bắt chuyện với anh bấy nhiêu. Có lẽ bức tường hình thành giữa 2 người đã trở nên quá lớn?
Trái ngược với Jinyoung, Jihoon dù không nói gì nhiều nhưng thỉnh thoảng cứ nhìn Daehwi rồi cười mỉm. Có lúc Daehwi quay sang, bắt gặp anh đang nhìn mình, cậu tự nhiên cảm thấy bối rối rồi lập tức nhìn sang hướng khác. Mà trong lòng thì cứ mãi nghĩ về ánh mắt kia. Ánh mắt của Jihoon như cuốn hút cậu, mãnh liệt hơn tất cả lời nói của các hyung khác. Park Jihoon chẳng nói gì, nhưng Daehwi lại đọc được ánh mắt của anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOONHWI] Ngọt Ngào Của Anh, Là Em Đó
Fanfiction"Thành viên mà em muốn thân thiết hơn là Daehwi ạ!" Park Jihoon thích những thứ ngọt ngào. Lee Daehwi thích dâu chuối. Tình cờ, dâu chuối cũng rất ngọt.